Năm 1999, Hàn Tầm Chu năm tuổi rưỡi.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô bạn nhỏ Hàn đã biết, thiếu gia Hạ Minh lớn hơn cô 7 tháng tuổi của Hạ gia ở thành phố Bắc Kinh kia chính là thông gia mà ông nội mình đã định ra cho mình từ bé.
Chuyện này làm cho Hàn Tầm Chu ngây thơ mờ mịt cảm thấy cực kì mâu thuẫn.
Một mặt, khi còn nhỏ Hàn Tầm Chu rất thích dính lấy anh trai Hạ gia, anh ấy rất đẹp trai, biết nói chuyện, tuổi còn nhỏ đã có thể nói được vài thứ tiếng, chính là con nhà người ta trong miệng ba mẹ.
Hàn Tầm Chu rất thích gọi Hạ Minh là anh trai Hạ, mặc dù anh chàng chỉ lớn hơn cô 7 tháng, nhưng anh hiểu biết nhiều lắm, lại còn chín chắn, chuyện gì làm cũng tốt hơn cô.
Anh còn rất thích vỗ vỗ đầu cô, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy đỉnh đầu ấm áp dễ chịu, thoải mái hẳn, thế là mỗi khi con mèo nhỏ nhìn thấy anh trai Hạ của mình, đều cười hì hì vùi đầu mình vào lòng bàn tay của anh.
Nhưng cũng có một mặt không tốt khác.
Khi Hàn Tầm Chu được năm tuổi rưỡi, cha mẹ đưa cô vào một trường tiểu học quốc tế dành cho quý tộc ở Bắc Kinh, cùng với mấy người bạn thời mẫu giáo, gồm Hạ Minh, Trang Thục bọn họ.
Đây là trường tiểu học quốc tế tốt nhất ở Bắc Kinh thời bấy giờ, học phí một năm ngang với rất nhiều trường đại học tư thục ở Mỹ.
Cô bé Hàn Tầm Chu tuổi còn nhỏ đặc biệt có cảm giác mới mẻ đối với môi trường mới, mỗi ngày đi học đều nhảy nhảy nhót nhót, hai bím tóc trên đầu cứ hất lên hất xuống.
Nhưng mới đi học được vài ngày, cô bé bỗng trở nên ỉu xìu.
Cho dù bạn nhỏ Hàn dây thần kinh lớn thì vẫn có thể cảm nhận được đãi ngộ khác biệt từ các bạn học chung quanh.
Nhiều người trong lớp bắt đầu thì thầm về cô, trẻ con ở tuổi này không biết nói xấu người khác thì phải che giấu, cho nên Hàn Tầm Chu luôn luôn có thể nghe được các bạn chỉ mặt đặt tên bàn tán về mình.
Dù cô còn nhỏ, nhưng cũng có thể nghe ra được đây không phải lời nói tốt đẹp gì.
“Các cậu biết không? Hàn Tầm Chu lớp chúng ta rất đáng thương, lúc còn học mẫu giáo cậu ấy bị ba mẹ bán đi, bán cho Hạ gia làm con dâu nuôi từ bé đó”.
“Mình biết Hạ gia, nhưng con dâu nuôi từ bé là sao?”
“Là……mẹ của mình nói, con dâu nuôi từ bé là đứa trẻ ăn mặc dơ bẩn, phải lau sàn nhà và lau chùi nhà vệ sinh cho người khác”.
“Ồ, vậy cậu ấy cũng đáng thương quá, lau nhà vệ sinh bẩn lắm, nhà chúng tôi đều thuê người đến lau nhà vệ sinh đấy”.
“Hai cậu đều không hiểu, cậu ta đáng thương cái rắm ấy, mẹ mình nói, nếu như Hạ gia muốn mình đi lau nhà vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, bà ấy bỏ tiền cũng muốn đưa mình đi”.
Hầu hết các bạn học trong trường tiểu học quý tộc này đều là con nhà thương gia với gia cảnh giàu có, có thể không được tính là hào môn, nhưng tốt xấu gì cũng quen mặt nhau trong giới nhà giàu ở Bắc Kinh này.
Thật ra cũng khó trách mẹ của vị bạn học này, phu nhân nhà giàu lắm mồm như vậy đấy, thật sự là trong hàng ngũ hào môn ở Bắc Kinh, Hàn gia và Hạ gia có chênh lệch tương đối lớn.
Hàn gia và Chu gia, Tạ gia, còn có Trang gia, đều là hào môn thế gia được truyền lại từ thời Trung Hoa Dân Quốc, nhưng sau khi trải qua mấy đời kinh doanh, hiện tại Hàn gia hoàn toàn thua kém Chu gia và Tạ gia, trong hàng ngũ hào môn chỉ có thể xem như là gia tộc “bên lề”, so với các thương nghiệp gia tộc mới phát còn kém hơn một đoạn.
Hiện tượng này chủ yếu là do ông nội và ba của Hàn Tầm Chu, cả hai cha con đều có tính cách theo đạo Phật, với tín ngưỡng thấy đủ là phúc, sống cho hiện tại, không có việc gì thì bỏ xuống sản nghiệp, đi khắp thế giới ăn ăn uống uống, thật sự là lười tranh đấu trên thương trường.
Cũng may nền tảng mà tổ tiên để lại thật sự vững chắc, bình thường trong kinh doanh hai cha con cũng không gây ra sai lầm quá lớn, cho nên bằng vào các sản nghiệp có sẵn mang đến lợi nhuận ổn định mỗi năm, miễn cưỡng cũng có thể bước lên bên cạnh giới hào môn Bắc Kinh.
Nhưng thông gia lại là một bên khác, khác với Hạ gia, không phải là gia tộc lớn được truyền qua nhiều đời, ngược lại là dựng nghiệp từ thuở cơ hàn.
Vài thập niên trước, ông cố của Hạ Minh vẫn là một người bán hàng rong khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, đến tuổi trung niên mới miễn cưỡng đứng vững gót chân ở Bắc Kinh.
Mà ông nội của Hạ Minh, Hạ Kiến Quốc và gia chủ hiện tại của Hạ gia — Hạ Tranh, ba của Hạ Minh, đều là kỳ tài thương nghiệp cực kì có đầu óc.
Hạ Kiến Quốc từng bước đưa Hạ gia vào vòng tròn tài chính của Bắc Kinh, trong khi Hạ Tranh dẫn dắt Hạ gia phất lên bất ngờ chỉ trong vài năm.
Tầm nhìn về phương diện đầu tư của ông ấy cực kì độc đáo, trong những lần biến động lớn của một số ngành nghề ở trong nước và những lần kinh tế lên xuống, ông ấy đều nắm bắt tốt cơ hội, từ đó khiến cho công ty gia tộc Hạ gia càng làm càng lớn, những năm gần đây, tổng tài sản của Hạ gia thậm chí có thể so sánh với hào môn thế gia đứng đầu và lâu đời nhất của Bắc Kinh, Chu gia.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữ Hạ gia và Hàn gia vẫn luôn rất tốt.
Ông nội Hàn và Hạ Kiến Quốc là bạn tốt nhiều năm, thời điểm Hạ Kiến Quốc lập nghiệp, Hàn gia còn cho ông ấy mượn rất nhiều tiền, sự hào phóng của ông nội Hàn đã giúp Hạ gia một phen, cũng vì như vậy mà mối quan hệ giữa hai nhà cũng rất thân thiết, tận cho đến khi định thông gia từ bé cho hai đứa nhỏ, càng gần gũi hơn giống như người một nhà.
Hàn gia có thể trở thành thông gia của Hạ gia, đây là chuyện mà rất nhiều các gia tộc “bên lề” khác muốn mà không được, cũng khó trách đám bà lớn giàu có kia ước ao, ghen tị.
—
Tối hôm đó Hàn Tầm Chu về nhà, nước mắt ngắn nước mắt dài lôi kéo tay áo mẹ, khóc nức nở: “Hu hu hu mẹ ơi, con không muốn lau nhà vệ sinh, con không muốn lau sàn nhà……Trong nhà vệ sinh có mùi hôi hu hu hu……”
Dáng vẻ đáng thương kia khiến cặp vợ chồng Hàn gia cho rằng cô bị bắt nạt trong trường, hai người chỉ có một cô con gái bảo bối duy nhất, thế là hôm sau liền tìm đến trường để hỏi rõ sự tình với giáo viên, mới biết được từ đầu đến cuối câu chuyện.
Trên đường về nhà, mẹ Hàn giảng giải cực kì nghiêm túc cùng tiểu Hàn: “Chu Chu à, hôn ước từ bé này là ông nội con quyết định, thế hệ trước đều thích sự ổn định, ông cảm thấy con trai nhà Hạ gia có nhân phẩm tốt, có năng lực, mới gả Chu Chu nhà chúng ta cho Hạ gia, chứ không phải con dâu nuôi từ bé gì cả.
Với lại ba mẹ của con, còn có chú Hạ đều không phải người cổ hủ, nếu như hai người các con không thích đối phương, lúc nào cũng có thể từ hôn, mặc dù Hàn gia chúng ta không phải hào môn đứng đầu, nhưng tiền nhà chúng ta đủ cho con tiêu xài mấy đời, chỉ cần con thích, con muốn làm gì cũng được, con không nên cảm thấy tự ti”.
Hàn Tầm Chu vừa nghe vừa mơ màng sắp ngủ.
Rất nhiều năm sau Hàn Tầm Chu mới hiểu được, hoá ra ý của mẹ cô là, sợi dây ràng buộc giữa cô và Hạ Minh, thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, không hề vững chắc, chỉ cần một bên lung lay, thì họ chẳng có quan hệ gì với nhau nữa.
Tuy nhiên, bạn nhỏ Hàn lúc đó chỉ mới 6 tuổi, hiển nhiên nghe không hiểu, chờ cuối tuần lúc dùng cơm tối ở Hạ gia, cũng vì chuyện lau nhà vệ sinh mà nhóc đáng thương buồn khổ hết vài ngày, cuối cùng đem chuyện các bạn ở trường thì thầm về mình kể hết cho Hạ Minh nghe từ đầu đến cuối.
Sau khi nói xong, cô bé nắm lấy tay áo Hạ Minh, hai mắt đẫm lệ, vô cùng đáng thương hỏi anh: “Anh trai Hạ, sau này em về nhà anh ở, anh sẽ để cho em lau nhà vệ sinh, lau sàn nhà sao? Thì….hức…..lau sàn nhà thì lau sàn nhà, em không muốn lau nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có mùi thối, em không muốn lau, có được không?”
Hạ Minh lớn hơn cô 7 tháng, nhưng lại cao hơn bạn học tiểu Hàn, từ nhỏ đã là người lùn nửa cái đầu, cậu bé nghiêm túc suy tư một hồi, sau đó lại vỗ vỗ cái đầu xù xù của Hàn Tầm Chu, nhẹ giọng nói với cô bé: “Yên tâm đi Chu Chu, anh sẽ không để em lau nhà vệ sinh, cũng sẽ không để em lau sàn nhà.
Nếu em đến nhà anh ở, anh sẽ mua bánh kem chocolate và bánh kem trà xanh cho em”.
Cậu bé nói xong lại xụ mặt nói một câu: “Nhưng mà mỗi ngày chỉ có thể ăn vài miếng, hiện tại em ăn quá nhiều đường, nói chuyện cũng bị lọt gió”.
Hàn Tầm Chu cười toe toét, miệng thiếu mất mấy cái răng, vui tươi hớn hở mà “Dạ” một tiếng, hoàn toàn yên lòng, khẩu vị cũng tốt lên rất nhiều.
Mẹ Hạ ở bên cười vui vẻ vì sự tương tác tình tứ của hai hạt đậu nhỏ, nhưng cha Hạ lại nhíu mày, mặt không đổi sắc, gõ gõ lên bàn nghiêm túc nói: “Ăn không nói, ngủ không nói”.
Hàn Tầm Chu sợ đến co rụt cổ lại.
Sau khi ăn tối xong, hai đứa trẻ vào phòng Hạ Minh để làm bài tập cuối tuần.
Vì học ở trường quốc tế song ngữ, mỗi ngày đều có từ vựng phải học thuộc và làm các bài tập đọc hiểu.
Hạ Tranh cực kì coi trọng giáo dục, đối với con trai cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt.
Từ khi mới hai tuổi, Hạ Minh đã bắt đầu được dạy một số ngôn ngữ, cho nên mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại tương đối thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, mấy bài tập ở trường này chỉ là một bữa sáng đối với cậu bé.
Còn Hàn Tầm Chu thì bó tay toàn tập.
Vì cô trưởng thành trong một gia đình hào môn theo đạo Phật, trước 6 tuổi ngoại trừ ngây ngô vui chơi, chưa từng học qua lớp đào tạo nào, đừng nói một chữ tiếng Anh, 26 chữ cái còn không nhận ra, đọc hiểu hay từ vựng gì đó, đại loại chính là thiên thư (1) đối với cô bé.
(1): ra đời vào thời kỳ Thái Hạo, có hàm nghĩa thần bí, cao thâm, vô cùng khó hiểu.
Vì vậy, tìm Hạ Minh để viết (chép) bài tập, cũng là một trong những nguyên nhân bạn học tiểu Hàn luôn chạy đến nhà Hạ gia.
Phía sau chiếc bàn đọc sách lớn, cô gái nhỏ ngồi trên ghế, hai chân đều với không tới đất.
Cô nàng làm bộ làm tịch lắc đầu, đọc công thức riêng của mình: “Một cái bụng là P, hai cái bụng là B, một cái hố nhỏ là V, hai cái hố nhỏ là W…..”
Miệng thì lầu bầu lưu loát, nhưng hai con mắt lại chĩa thẳng vào sách bài tập bên cạnh Hạ Minh, sau đó len lén xem mèo vẽ hổ lên quyển bài tập của mình.
Nhưng nhìn cũng không nhìn cho hết.
Hạ Minh ngừng viết, cau mày giống như ông cụ non, nhìn Hàn Tầm Chu đang viết lung tung trong sách bài tập, nhịn không được nói: “Chu Chu, apple thiếu chữ “p”, approve thiếu “r”.
Hàn Tầm Chu xấu hổ cắn cắn đầu bút chì.
Hạ Minh có chút không đành lòng, nhưng vẫn bắt đầu nghiêm túc giáo dục cô bé như trưởng bối: “Còn nữa, Chu Chu, em không thể chép bài tập của anh hoài, ba anh nói phải học tốt tiếng Anh, sau này làm ăn…..Sau này nếu em ra nước ngoài chơi, ngay cả hỏi đường cũng không biết, sẽ bị người ta bán đi”.
Vốn dĩ Hàn Tầm Chu đang cực kì học hỏi gật đầu, sau khi nghe xong tất cả, liền ngẩng đầu nghi ngờ hỏi cậu bé: “Anh trai Hạ, nếu em ra nước ngoài chơi…..Anh không đi cùng em sao? Anh hỏi đường là được rồi”.
Hạ Minh 6 tuổi nghĩ nghĩ, cảm thấy ý nghĩ của cô có vẻ rất hợp lý.
Cậu bé đẩy sách bài tập của mình đến trước mặt cô.
“Vậy thì em hãy chép cẩn thận, đừng có thiếu tay thiếu chân”.
Buổi tối, Hàn Tầm Chu ngủ lại nhà Hạ gia, hai đứa bé đều còn nhỏ, không có đề phòng nam nữ gì cả, cho nên Hàn Tầm Chu và Hạ Minh ngủ cùng một chỗ ở biệt thự của Hạ gia trên chiếc chiếu Tatami dùng chữ cái hợp lại.
Cô nàng ngủ thiếp đi trên hai cái hố nhỏ W.
Tư thế ngủ của học sinh Hàn rất xấu, cả người ngủ thành hình chữ “đại” kiêu ngạo, còn đá tung hết chăn.
Cả tối đó Hạ Minh đắp chăn lại cho cô hết 13 lần, ngày hôm sau tỉnh dậy với hai quầng thâm lớn dưới mắt.
—
1999.09.12, mẹ cho tiền tiêu vặt còn dư rất nhiều, tuần sau phải nhớ mua cho Chu Chu một cái bánh gato chocolate.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: có hai bạn nhỏ cực kì đáng yêu ha ha ha ~ nàng dâu từ nhỏ đã phải đau rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...