Gợn Gió Đêm


Hai năm rưỡi sau, tháng 8, đảo Mykonos trên biển Aegean ở Hy Lạp.
Sóng biển xanh thẳm vỗ vào những rặng đá ngầm của hòn đảo như một lời giao tiếp, những công trình kiến trúc trắng như tuyết mọc thành từng cụm giữa núi rừng rậm rạp.

Những chiếc cối xay gió khổng lồ đứng sừng sững trên đảo giống như những ngọn hải đăng mang tính biểu tượng, những cánh buồm, cửa sổ và mái nhà đầy màu sắc giống như những viên kẹo ngon miệng.
Bức tường trắng tinh bên ngoài giáo đường Paraportiani vừa tinh khiết vừa nhu hoà, với tạo hình tròn đầy mượt mà, nhìn từ xa giống như một cây kẹo bông gòn thật lớn rơi giữa những viên kẹo có hình dạng khác nhau.
Hôm nay trong giáo đường có một hôn lễ, nhân vật chính là hai cặp đôi.
Diện tích giáo đường cũng không lớn, không chứa được quá nhiều khách nên địa điểm tổ chức hôn lễ được đặt ở sân cỏ bên ngoài giáo đường.

Khung cảnh hôn lễ cực kỳ lãng mạn, những dải ruy băng trắng hồng bay múa phấp phới theo gió biển, những đoá hoa hồng hai màu hồng trắng được điểm xuyến trên bàn ghế.

Các vị khách đang ngồi trên những chiếc ghế êm ái, trước mặt là bãi biển xanh thẳm Aegean, gió biển mùa hè có chút hương vị mằn mặn, ánh nắng nhu hoà.
Tạ Điệt thuê một nhà dân gần đó làm phòng trang điểm cho mình và Hàn Tầm Chu, đồng thời cô cũng tự mình làm thợ trang điểm.
“Đừng nhúc nhích, mày ở Châu Phi bao lâu rồi không đi tỉa chân mày hả? Cũng không mang dao cạo chân mày sao? Bây giờ mày y như dã nhân đó”.
Tạ Điệt cau mày, giúp Hàn Tầm Chu chỉnh sửa lại đôi chân mày mọc lung tung này.
Người đẹp da đen lại vừa mới phơi nắng nhếch miệng cười hiên ngang: “Điệt Điệt, mày đang nói đùa với tao đó hả, tao làm sao mà tỉa chân mày được, đâu phải mày không biết, tao ngại phiền phức.

Lúc trước ở Bắc Kinh toàn là đi thẩm mỹ viện làm, ở Uganda làm gì có điều kiện tốt vậy chứ.”
Lúc Hàn Tầm Chu nói chuyện vẫn quen lên giọng ở âm cuối, nhưng so với hai năm trước đó, chân mày của cô nàng đã nhảy nhót ít đi 7-8 phần rồi, đôi mắt cong cong, thật ra là ôn nhu và trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Tạ Điệt cong đốt ngón tay, gõ lên trán Hàn Tầm Chu, mỉm cười nói: “Là rất lười, cũng không chú ý chống nắng, may là tao có đem một số kem nền đậm màu đó”.
Hàn Tầm Chu cười ha hả, nhắm mắt lại, hưởng thụ kĩ thuật trang điểm thành thạo của Tạ Điệt, thật lâu sau mới cảm thán một câu: “Điệt Điệt, hôm nay tao rất vui.

Ba năm, đợi chờ ròng rã ba năm, cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng tổ chức hôn lễ ở Mykonos theo nguyện vọng rồi”.
Tạ Điệt nhếch môi.
Đúng là không dễ dàng.
Hơn ba năm trước cô mang thai Giang Niệm Niệm, hôn lễ phải huỷ bỏ, sau khi cô sinh con xong, Hàn Tầm Chu lại xảy ra vấn đề — trong cô nhi viện mà cô nàng từng phục vụ trước đây có một cô bé Châu Á tên Xảo Xảo, cha mẹ là người gốc Á kinh doanh một cửa hàng nhỏ ở địa phương, đã qua đời trong một tai nạn.
Xảo Xảo và cô bé Châu Phi mà Hần Tầm Chu muốn nhận nuôi trước đây là đôi bạn thân, tuổi tác không chênh lệch lắm, thường xuyên tay trong tay chơi đùa cùng nhau.

Năm đó ở Châu Phi bùng phát bệnh truyền nhiễm, Xảo Xảo và bé gái đó đều bị kiết lỵ, nhưng Xảo Xảo mạng lớn, cuối cùng cũng vượt qua và được một gia đình người da đen địa phương nhận nuôi.

Không ngờ sau trận ốm nặng đó, trạng thái tâm lý của Xảo Xảo xảy ra vấn đề lớn.

Đặc biệt là khi một số bạn bè xung quanh cô bé cũng qua đời vì kiết lỵ, mặc dù cô bé đã bình phục, nhưng lại mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng.
Cuối cùng gia đình người da đen nhận nuôi Xảo Xảo đã phải gửi cô bé trở lại trại trẻ mồ côi vì không đủ khả năng chi trả khoản chi phí chẩn đoán và điều trị tâm lý khổng lồ.

Hai năm rưỡi trước, Hàn Tầm Chu biết được tin này thông qua nhóm tình nguyện, vì cảm động nên đã nhận nuôi cô bé.
Chỉ là mất khoảng một năm thời gian để xử lý các thủ tục, sau khi hoàn thành các giấy tờ, trạng thái tâm lý của Xảo Xảo càng trở nên tồi tệ, không bao giờ mở miệng nói chuyện, chỉ khi ở trong cô nhi viện nơi cô bé lớn lên mới thỉnh thoảng mỉm cười.

Hàn Tầm Chu tìm đến bác sĩ tâm lý giỏi nhất năm xưa, ngày nào bác sĩ cũng tư vấn tâm lý cho cô gái nhỏ, cũng đề nghị Hàn Tầm Chu tạm thời không nên để cô bé rời khỏi môi trường quen thuộc.
Thế là một năm rưỡi trước, Hàn Tầm Chu và Hạ Minh tự mình bay đi Châu Phi, ở bên cạnh cô bé gần một năm.
Một năm sau, lần đầu tiên Xảo Xảo cất tiếng gọi “Ba” và “Mẹ”, Hàn Tầm Chu mừng rỡ đến phát khóc và gọi cho Tạ Điệt, nói rằng cô nàng đã sẵn sàng tổ chức hôn lễ, cô nàng muốn Xảo Xảo được nhìn ngắm thế giới bên ngoài Uganda và thưởng thức vùng biển Aegean xinh đẹp.
Vì thế đã có buổi hôn lễ của ngày hôm nay.

Lúc này, ở tầng dưới của ngôi nhà, hai người đàn ông trẻ mang giày da đứng dưới giàn hoa đỗ quyên lớn như một ngọn lửa.

Bên cạnh mỗi người có một đứa bé, một bé gái khoảng 6-7 tuổi, có chút rụt rè, đứa nhỏ hơn mới khoảng 2-3 tuổi, búi tóc sừng trâu, mặc dù hai tay đang bám vào ống quần tây của ba, nhưng đôi mắt thì chớp chớp nhìn ra biển rộng xanh ngắt phía xa, rõ ràng là cực kỳ tò mò với phong cảnh của đất nước xa lạ này.
Hai bên hẻm nhỏ ở dốc núi đều là những ngôi nhà màu trắng, trước cửa nhà của mỗi hộ gia đình đều là những khóm đỗ quyên khổng lồ và đỏ rực.

Trang Thục đang thả dốc trên một chiếc xe đạp địa phương, gió biển cuốn lấy mái tóc tuỳ ý của cậu ta, một lát sau, cậu ta phanh gấp và dừng lại trước mặt Giang Trạch Dư và Hạ Minh.
“Ôi, hai cô dâu thật là tàn nhẫn mà, đi trang điểm là ngay cả con gái cũng không cần, đem rắc rối ném cho hai ông già các cậu”.
Hạ Xảo Xảo sợ người lạ, nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt ông chú này, sợ đến nỗi phải trốn ra sau lưng Hạ Minh.

Ngược lại bạn học Giang Niệm Niệm năm nay mới 2 tuổi rưỡi, do thường xuyên gặp mặt Trang Thục nên có ấn tượng rất sâu với khuôn mặt lưu manh đẹp trai này, ỏn ẻn gọi “chú Trang”.
Giọng nói bi ba bi bô đáng yêu kia khiến Trang Thục rất yêu thích, dừng xe chạy tới muốn sờ đầu búp bê nhỏ, kết quả là móng vuốt kia mới duỗi đến nửa đường đã bị Giang Trạch Dư dùng cánh tay ngăn lại, vẻ mặt “chớ có chạm vào con gái ông đây” của người đàn ông đã thành công khiến cậu ta rút lui.
“Chậc, còn rất bao che cho con”.
Hạ Minh sờ sờ đầu Xảo Xảo, cười nói: “Cậu cũng sắp rồi, chờ vợ cậu sinh cho cậu một cô con gái là sẽ hết thấy phiền phức”.
Thừa dịp lúc này Giang Trạch Dư không chú ý, Trang Thục nhanh tay lẹ mắt vỗ vỗ đầu bạn học Niệm Niệm, sau đó đắc ý cười nói: “Nhanh lên, khách khứa và cha xứ đều tới rồi, mau vào thúc giục hai vị đại tiểu thư nhà các cậu đi”.
Giang Trạch Dư và Hạ Minh nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.

“Nếu vào được, chúng tôi còn chờ ở đây sao?”
Hôn lễ diễn ra cực kỳ tuỳ ý, không có phù dâu, không có phù rể, toàn bộ quy trình lễ cưới cũng không theo kiểu truyền thống, cho nên hai người đàn ông cũng không ngờ khâu chặn cửa vẫn tồn tại như cũ — sức chiến đấu của 2 đại tiểu thư có thể sánh với 12 phù dâu, mặc cho bọn họ van xin thế nào cũng không cho vào.
Thậm chí Giang Trạch Dư còn ôm bạn nhỏ Niệm Niệm đang được Cố Lan trông giúp qua đây, ý đồ muốn bà xã mềm lòng, ai ngờ lần này ý chí của Tạ Điệt lại sắc đá như vậy, sống chết không mở cửa.
Ngay khi cả 3 người đang bế tắc, một mảnh giấy được đưa ra từ khe cửa của cánh cửa màu xanh.
Đây đã là câu hỏi thứ 3 của các cô, hai chú rể còn chưa nhìn đến nội dung thì sắc mặt đã trắng bệch.
“Khó như vậy à? Để tôi thử xem.” Trang Thục bước về phía trước, nhặt tờ giấy lên và mở ra, vừa đọc vừa líu lưỡi, “……Đoán xem hôm nay chúng tôi dùng phấn mắt hiệu gì, ủa, mấy cái này là gì…..Có cần tôi gọi vợ tôi và Cố Lan tới không?”
Cậu ta vừa dứt lời, dưới khe cửa lại đưa ra hai tờ giấy.
“Không được nhờ người khác giúp đỡ, còn một cơ hội cuối cùng”.
Một tờ khác lại ghi: “Đoán xem hôm nay chúng tôi dùng son môi màu gì”.
Lại là một câu đố đòi mạng, so với bảng phấn mắt thì thuật ngữ son môi có vẻ quen thuộc hơn đối với các đấng mày râu.
Trang Thục và Hạ Minh đồng loạt nhìn về phía Giang Trạch Dư, câu đố dạng này chắc chắn là vợ của anh đề ra.
Người cẩn thận như Giang Trạch Dư lúc này cũng khá bất lực, lắc đầu nói: “Điệt Điệt có ít nhất cả ngàn thỏi son…..”
Trang Thục nghe vậy thì liếc mắt, bị hai đại tiểu thư xảo quyệt này làm cho nhức đầu không thôi.

Một lúc sau, cậu ta đảo mắt ngồi xổm xuống, thì thầm gì đó với Giang Niệm Niệm.
“Giang Niệm Niệm, lát nữa con lớn tiếng khóc đòi mẹ đi, chú sẽ cho con ăn kẹo, được không?”
Giang Niệm Niệm cái hiểu cái không mà chớp chớp mắt.
Trang Thục xấu xa chỉ vào phía bên trong cánh cửa, nói nhỏ với cô bé: “Mẹ con đang ở trong đó, con gọi mẹ đi, con không nhớ mẹ sao?”
Bạn nhỏ Giang Niệm Niệm sống chết cũng không bị mắc lừa, bi ba bi bô nói: “Con biết mẹ đang ở trong mà….Mẹ dặn con phải ngoan, mẹ không muốn ra.

Chú Trang hư, mẹ nói ăn kẹo không tốt cho răng”.
Trang Thục bị lạnh nhạt, sờ sờ cái mũi bất đắc dĩ nói: “Tiểu quỷ này lanh thiệt, khó dụ ghê, chắc chắn là không có ẵm nhầm đâu, giống hệt Tạ Điệt”.
Giang Trạch Dư nghe vậy liền bế Giang Niệm Niệm lên, lạnh lùng nói: “Cậu có ý kiến?”
“Giang Trạch Dư cậu tỉnh lại đi, bây giờ không phải lúc tôn thờ vợ, vợ cậu đang đứng bên kia chiến tuyến biết không?”.

Trang Thục hung hăng trợn mắt, đối với tên đồng đội “liếm cẩu” Giang Trạch Dư này thật không còn gì để nói, cậu ta lại quay sang ném một cành ô liu cho bạn học Hạ Xảo Xảo, “Vậy bạn học Xảo Xảo, con có muốn khóc không?”
Kết quả là Hạ Xảo Xảo không thèm để ý đến cậu ta.

Nhất thời ba người không có cách nào, sau hai phút yên lặng, Giang Trạch Dư ẵm Niệm Niệm đến ngồi bên một giàn hoa, trán tựa trán với cô bé: “Niệm Niệm, giúp ba, kêu mẹ con ra đi, được không?”
Giang Niệm Niệm đối mặt với lời thỉnh cầu của ba mình, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn tỉnh táo từ chối: “……Mẹ nói mẹ không muốn ra, Niệm Niệm phải ngoan”.
Nghe vậy, Giang Trạch Dư sờ lên cái đầu đầy tóc của Giang Niệm Niệm, giả bộ nhíu mày, giọng nói trầm thấp và buồn bã: “……Nhưng mà ba rất nhớ mẹ, ba muốn gặp mẹ, Niệm Niệm giúp ba một lần có được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của ba, đôi mắt to tròn của Giang Niệm Niệm chật vật đảo qua đảo lại, dường như muốn cân nhắc xem cái nào quan trọng hơn: “……Ba nhớ nhiều không?”
Giang Trạch Dư cong mắt, che lại vị trí trái tim, nhẹ nhàng nói: “…..Nhớ nhiều lắm, vừa nhớ tới là tim ba lại đau”.
Lập tức Giang Niệm Niệm trở nên khẩn trương.
Cô bé mới 2 tuổi hơn, nhưng mẹ nói với bé, trái tim là vị trí quan trọng nhất trên cơ thể con người, trái tim đau có thể chết người.
Vì để cho ba không chết vì đau đớn, cuối cùng Giang Niệm Niệm cũng hạ quyết tâm phản bội mẹ, cực kì phối hợp mà khóc oa oa thật lớn.
Diễn xuất thật là tốt.
“Oa oa oa, ba không được đau, mẹ mau ra đi, oa oa oa con muốn mẹ…..”
Vừa thấy phương pháp có hiệu quả, khoé môi Giang Trạch Dư khẽ cong, lập tức bế Giang Niệm Niệm đi đến trước cửa, hướng mặt của cô bé về phía khe cửa — âm thanh oa oa phá tan bầu trời còn tốt hơn là dùng loa nữa.
Quả nhiên, một phút sau, cửa mở ra.
Hai cô gái một cao một thấp đều mặc váy cưới, cúi đầu bước ra khỏi cửa.
Váy cưới của các cô đều do nhà thiết kế chuyên nghiệp may đo, cực kì phù hợp với vóc dáng và khí chất của riêng mỗi người.
Chiếc váy cưới bằng gấm trên người Tạ Điệt tương đối đơn giản, hở vai, kiểu váy đuôi cá chiết eo đã phô bày vô cùng tinh tế vóc dáng mảnh mai của cô; còn chiếc váy trên người Hàn Tầm Chu thì ngọt ngào hơn rất nhiều, vị trí cách vai vài phân được đính rất nhiều kim cương nhỏ tinh xảo, trông rất lộng lẫy và quý phái.
Ngay cả Trang Thục cũng kinh diễm một phen, lúc lâu sau mới “chậc” một tiếng.
Chưa kể đến cái nhìn chằm chằm của hai vị chú rể, mỗi người bọn họ đều đang nhìn cô dâu của mình, không thể dời mắt.
Tạ Điệt đội một chiếc vương miện kim cương và khăn voan trắng che mặt trên đầu, thận trọng bước ra ngoài, sau đó đoạt lấy bạn học Giang Niệm Niệm còn đang khóc lóc trong vòng tay của Giang Trạch Dư, vỗ nhẹ vào tấm lưng mềm mại của cô gái nhỏ, vừa thấp giọng dỗ dành vừa dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Trạch Dư.
Mới có mấy phút mà đã chọc con bé khóc rồi.
Cô giả vờ muốn ôm cô bé quay vào nhà, lại nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái bên tai.
Giang Niệm Niệm đã nhìn thấy mẹ đi ra như ước nguyện, ngay lập tức ngừng khóc lóc, nhưng mà bạn học Niệm Niệm với khả năng diễn xuất tốt còn tặng kèm mấy đợt nức nở, sau đó nằm trên vai Tạ Điệt, nói vào tai cô: “Ba nói ba nhớ mẹ, nhớ tới đau tim luôn”.
Bỗng dưng Tạ Điệt dừng bước, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau đang mỉm cười với cô.
Nhiều năm trôi qua, Tạ Điệt vẫn không cưỡng lại được những lời âu yếm của anh, cho dù lần này là do con gái truyền đạt.
Những lời âu yếm của người đàn ông này như là có ma lực, mười mấy năm trước có thể khiến cho Tạ đại tiểu thư phải thả lỏng khí thế kiêu ngạo không ai bì nổi của mình, còn hiện tại dù bà Giang đã trưởng thành không ít nhưng vẫn bị anh chinh phục.
Mùa hè ở Mykonos rực rỡ sắc màu, gió biển nhè nhẹ thổi qua tấm mạng che mặt, thỉnh thoảng có chim hải âu giương cánh bay lượn.
Hoa đỗ quyên đỏ rực như máu, tựa như đường chân trời buổi hoàng hôn.
Khoé mắt người đàn ông lờ mờ hiện lên một hai nếp nhăn, nhưng dấu vết thời gian không thể làm lu mờ vẻ tuấn tú của anh được, ngược lại càng làm tăng thêm một chút khí chất nho nhã.

Anh đứng dưới giàn hoa, nhánh cây sum xuê rũ trên đỉnh đầu.
Ánh mắt anh vẫn đầy thâm tình như trước, đưa tay về phía cô.
“Điệt Điệt, chúng ta đi làm lễ thành hôn nhé”.

Một tấm thảm lông dê thật dài được trải bên ngoài giáo đường Paraportiani, các vị khách vừa ăn những món ăn nhẹ đã được chuẩn bị sẵn, vừa đắm mình trong làn gió biển ấm áp.

Khách khứa ngồi đầy hiện trường hôn lễ, bao gồm Chu Tử Dương, Lâm Cảnh Thước, Chương Triều, Zoe và những người bạn khác mà Tạ Điệt quen biết tại nơi làm việc, cũng như một số lãnh đạo doanh nghiệp có quan hệ rất tốt với Giang Trạch Dư, còn có các luật sư trong công ty luật của Hạ Minh và các đồng nghiệp từ nhóm tình nguyện của Hàn Tầm Chu, v.v……
Cảnh sát Hàn và nữ cảnh sát Âu Dương đã hỗ trợ phá ăn vào năm đó cũng đến tham dự.
Ở hàng ghế đầu, Kỷ Du Chi, Cố Lan, còn có Triệu Tiểu Thuý đang cùng nhau trò chuyện.
Cố Lan biết kế hoạch của Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu, không khỏi lo lắng: “Ngay cả tôi cũng không trả lời được câu đố của Điệt Điệt bọn họ, nói chi đến Giang Trạch Dư hay Hạ Minh, chắc chắn sẽ đến muộn cho xem”.
Ai ngờ Kỷ Du Chi lắc lắc điện thoại, trả lời với vẻ thoải mái: “Yên tâm đi, anh đã sớm bày chiêu cho anh em của anh rồi”.
Nửa giờ trước cậu ta gửi tin nhắn cho Giang Trạch Dư: [Giả khổ luôn có tác dụng đối với phụ nữ, lớn hay nhỏ đều có tác dụng, nhớ lấy.]
Cậu ta vừa dứt lời, Triệu Tiểu Thuý đã kinh ngạc kéo ống tay áo của Cố Lan: “Chị Cố, nhìn bên kia kìa, cô dâu đến rồi.”
Biển rộng xanh thẳm như viên ngọc dạ minh châu, thâm trầm và thanh tịnh, giáo đường trắng muốt như một cây kẹo bông gòn mềm mại, trải qua nhiều thế kỷ lắng đọng đã được phủ lên khí chất huyền bí và tao nhã.
Giữa đất trời và biển cả, nơi cuối tấm thảm, hai cô dâu trong trang phục váy cưới thiêng liêng đều không có cha dẫn vào sân cỏ, hai cô gái nắm tay nhau bước trên tấm thảm trắng như tuyết, họ là bạn thân của nhau, là khuê mật, cẩn thận ước định trao đối phương cho chàng trai mà người ấy yêu nhất.
Phía sau hai cô dâu là hai bé gái một cao một thấp đang tay trong tay, bé nhỏ bước đi lững chững, phải nhờ bé lớn kia nắm chặt tay mới không bị ngã.
Những cô gái nhỏ đang cầm trên tay những lẵng hoa, vừa đi vừa tung hoa, những cánh hoa hồng bay lên, bị gió biển cuốn vào không trung.
Hai vị chú rể trong bộ âu phục giày da đã đứng sẵn dưới giàn hoa, chờ đợi vợ con của mình.
Bước qua tấm thảm này, giống như bước qua đời người một cách trang trọng.
Đàn hải âu bay lượn nhẹ nhàng, giáo đường chạm vào những tầng mây, gió biển hoá hồng cả hòn đảo.
Một đoạn kết lãng mạn.
Tạ Điệt nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Giang Trạch Dư, để anh đeo nhẫn cho cô — rõ ràng đã đeo chiếc nhẫn này nhiều năm, đã quá quen thuộc rồi.

Nhưng hôm nay anh nửa quỳ trước mặt cô, cẩn thận đeo nó lên cho cô, vẻ mặt vẫn thành kính như năm đó cầu hôn cô vậy, và cô vậy mà vẫn rơm rớm nước mắt.
Còn Hàn Tầm Chu bên cạnh thì khóc đến nhoè cả lớp trang điểm.
Cha xứ đứng giữa nghiêm trang đọc lời thề nguyện, tuyên thệ cho sự kết hợp của hai cặp đôi.
“Mời hai vị chú rể hôn cô dâu của mình”.
Cha xứ vừa dứt lời, Tạ Điệt liền cong môi cười một tiếng.
Cô nhẹ nhàng che mắt bạn nhỏ Giang Niệm Niệm lại, sau đó kiễng chân lên, dùng một tay khác ôm lấy cổ Giang Trạch Dư, hôn mạnh lên môi anh.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong sân.
Cô vẫn giữ thế chủ động trong tay một cách ngạo mạn, cô hôn anh say đắm, những giọt nước mắt nóng hổi cũng thuận theo khoé mắt trượt xuống môi anh.
“A Dư, em yêu anh, đã yêu từ rất nhiều năm trước”.
“Ừ, anh biết”.

Giang Trạch Dư nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, ôn nhu ngậm lấy khoé môi cô.
“Anh cũng yêu em, đời này quá ngắn ngủi, yêu em bao nhiêu kiếp cũng không đủ”.
Tác giả có lời muốn nói: vợ chồng gió đêm hoàn tất rồi ~ đã kéo dài hơn 2 tháng, tôi thật không nỡ! Tôi yêu Dư muội cũng yêu Điệt ca, họ sẽ vĩnh viễn hạnh phúc ở một thế giới khác ~~~ tiếp theo là phiên ngoại của Chu Chu và đại luật sư Hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui