Buổi đêm ở ngoại thành đường phố không quá ùn tắc, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện gần nhất. Xe còn chưa dừng hẳn, Giang Trạch Dư đã mở cửa sau, nhấc người đang đau bất tỉnh ra khỏi ghế sau, bước chân hướng về phía bệnh viện.
Mây đen che khuất ánh trăng, ở mỗi khúc đường đều có ánh đèn, nhưng đèn đường bốn phía chiếu rọi ngược lại khiến cho tầm nhìn trở nên khó khăn hơn.
Thành Chí Dũng mí mặt giật giật, anh vội vàng dừng xe, chạy theo ngăn người phía trước lại: “Giang tổng, để tôi”.
Giang Trạch Dư loạng choạng dừng bước, lạnh lùng nói: “….. tránh ra”.
Thành Chí Dũng không dám nói ra nhưng cũng không dám nhắc đến chuyện khác, nên chỉ có thể thuyết phục anh bằng cách khác: “Giang tổng, tối nay anh uống không ít, con đường này lại tối như vậy, lỡ làm cô Tạ ngã thì không tốt. Cô ấy đang đau, nếu lại bị ngã thì e rằng chịu không được”.
Giang Trạch Dư cuối đầu, nhìn Tạ Điệt đang nằm trong lòng, sắc mặt trắng bệch, anh trầm mặt một hồi, cuối cùng cũng bị thuyết phục.
Anh đưa người cho Thành Chí Dũng, nhíu mày nói: “Anh đưa cô ấy đi cấp cứu trước, tôi đi làm thủ tục”.
Bệnh viện không nhiều người lắm, trong phòng cấp cứu, một nữ bác sĩ đã thực hiện một cuộc kiểm tra đơn giản dựa trên các triệu chứng của Tạ Điệt, đại khái chẩn đoán cô bị viêm loét dạ dày kèm theo xuất huyết.
Kết hợp với mùi rượu nồng nặc trên người cô gái, nguyên nhân bệnh không cần nói cũng biết.
Nữ bác sĩ mí mắt còn chưa nâng: “Hôm nay bệnh nhân có ăn uống gì không?”
Thành Chí Dũng nghe vậy thì nhìn về phía ông chủ của mình.
Giang Trạch Dư im lặng một lúc, tự tin nói: “Ăn không nhiều, nhưng có uống nhiều rượu”.
Trong bữa tiệc, nhìn qua thì có vẻ như cô đang tập trung ăn, trên thực tế thì chỉ ăn được vài lát rau, còn lại thì chỉ toàn uống rượu.
Nữ bác sỹ nghe vậy liền ngẩng đầu, trong lòng luôn không thích những bệnh nhân “tự tạo” bệnh này: “Bị viêm dạ dày mãn tính mà còn uống rượu? Các cô gái trẻ hiện nay đều không biết quý trọng cơ thể của mình. Người bệnh không hiểu chuyện, người nhà cũng không quan tâm”.
Không ai trong 2 người đàn ông thuộc hàng “người nhà” lên tiếng.
Bệnh nhân vô trách nhiệm cộng thêm người nhà cũng vô trách nhiệm khiến sắc mặt của bác sĩ càng kém đi, cô tức giận nói: “Đi chụp CT trước xem có thủng dạ dày hay không. Trường hợp này phải nhập viện, ngày mốt sẽ sắp xếp nội soi dạ dày”.
Thành Chí Dũng ngoan ngoãn đẩy Tạ Điệt đi làm kiểm tra, lúc trở về thì thấy ông chủ mình đang ngồi trên ghế ngoài hành lang nghe điện thoại.
“Này, tôi đang ở bệnh viện…… giúp tôi sắp xếp một phòng bệnh VIP…… Không phải tôi, là….. Tạ Điệt”.
Không biết đối phương nói câu gì mà sắc mặt Giang Trạch Dư trở nên khó coi.
Anh cúp máy lúc Thành Chí Dũng bước đến. Lúc này anh ta mới phát hiện ông chủ bị xây xát nhẹ ở mặt và tay trái, phần tay áo bị sờn đi.
Khẳng định là vừa rồi gấp gáp lại không nhìn rõ đường nên bị ngã.
Thành Chí Dũng thở dài, chỉ chỉ vào vết thương trên tay anh: “Giang tổng, anh không muốn đi xử lý vết thương một chút sao?”
Ánh đèn trắng trong bệnh viện khiến người ta có chút loá mắt, Giang Trạch Dư nhắm mắt tránh ánh sáng: “Tôi không sao, anh chờ lấy kết quả khám bệnh đi”.
Thành Chí Dũng nghe vậy “vâng” một tiếng, sau khi đi được hai bước thì quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ông chủ đã tháo cravat, cổ áo nới lỏng, hít sâu một hơi và vùi mặt vào lòng bàn tay một cách mệt mỏi.
Với tư cách là trợ lý kiêm tài xế, anh đã theo sau Giang Trạch Dư hơn 4 năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mệt mỏi như vậy, cho dù là năm đó công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, một đêm phải dự bao nhiêu cuộc họp và những bữa tiệc xã giao.
—
Lúc Tạ Điệt tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, phòng bệnh to như vậy mà chỉ có mỗi mình cô.
Cô mơ hồi ráng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng cô chỉ có thể nhớ đại khái là – bữa tiệc kết thúc, cô và Giang Trạch Dư ngồi chung một xe, sau đó cô bất tỉnh vì đau dạ dày.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng khiến người ta có chút khó chịu. Tạ Điệt vùi đầu vào gối cười ủ rũ, thầm nghĩ người này coi vậy mà còn có chút lương tâm, ít nhất là không ném cô ra giữa đường.
Dạ dày đã khá hơn nhiều, cô nằm im một lúc, rút ống truyền dịch trên tay ra, vừa nhấc chăn bông đứng dậy định chuồn thì cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Người trước mặt đã thay quần áo và mặc một chiếc áo phông bình thường, dáng vẻ sảng khoái – có lẽ đêm qua ở nhà đã có một giấc ngủ ngon.
Tạ Điệt chớp mắt và thầm thở dài trong lòng – hôm qua đưa tới bệnh viện, hôm sau còn tới thăm bệnh, xem ra là cũng có tình có nghĩa.
Giang Trạch Dư trong tay cầm theo một hộp giữ nhiệt, mặt không chút biểu tình bước vào, liếc nhìn ống kim tiêm nhỏ giọt treo bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô, mỉa mai nói: “Viêm dạ dày mãn tính, xuất huyết, suýt chút thì dạ dày thủng một lỗ. Tạ Điệt, 5 năm không gặp, xem ra cô sống cũng không được tốt lắm”.
Cô sống không tốt, có cần thiết phải phơi bày vết sẹo của người ta ra thế này không, đúng là nhỏ mọn.
Tạ Điệt lúc này đói đến không còn chút sức lực, cho nên cũng tự động bỏ qua lời chế giễu, nụ cười vừa cảm kích vừa xa lạ: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Tiền thuốc bao nhiêu? Về nhà tôi gửi lại anh”.
Giang Trạch Dư nghe vậy cũng không có biểu tình gì, đem hộp giữ nhiệt đặt trên tủ kế bên giường, ấn chuông gọi y tá: “Bác sĩ khuyên cô nhập viện điều trị một tuần, còn phải làm những xét nghiệm khác”.
Tạ Điệt cũng không cùng anh ngoan cố, cô ngoan ngoãn “Oh” một tiếng, sau đó nằm trở lại giường đắp chăn, nhìn anh với đôi mắt to.
Anh ấn chuông xong, lật bàn ăn gấp ở bên giường bệnh ra, mở nắp bình giữ nhiệt cho cô, sau đó thong thả ung dung mà đi đến sofa trong phòng ngồi xuống, cầm tờ báo trên bàn trà lên, thản nhiên đọc.
Lại không giải thích lai lịch của ấm cháo kia.
Khu VIP nằm trên tầng cao nhất của khoa nội trú, một bên là cửa sổ rất lớn, thoáng khí và sáng sủa. Trong ấm là cháo kê vàng ươm, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm thoang thoảng của gạo.
Tạ Điệt đói đến rũ rượi, mặc kệ anh có chơi xấu trong ấm cháo của cô hay không, cô cầm thìa bắt đầu ăn. Cháo rất nóng, cái miệng nhỏ thổi thổi, húp một hơi, cháo ấm đi xuống khoang bụng khiến cả người thư thái hẳn ra.
Y tá nghe thấy tiếng chuông thì đi đến phòng bệnh, sau khi xem tình hình thì lại đâm kim tiêm vào, sắc mặt có chút không vui. Tạ Điệt vậy mà rất phối hợp, mỉm cười nhờ cô y tá đâm kim vào tay trái của mình, tay phải tiếp tục cầm thìa ăn cháo.
Giang Trạch Dư ngước mắt lên từ phía sau tờ báo, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ăn nói dễ nghe của cô, mím chặt môi.
Bộ dạng hợp tác này như thể cô không phải người vừa mới rút kim tiêm ra vậy.
Cô luôn như vậy, không bao giờ có quy tắc cho hành động của mình. Không ai biết được cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt cười ấy là gì – cho dù sắp đau đến mức choáng váng, cô vẫn dùng tiếng nhạc trong xe để che giấu, cố giả vờ như mình không sao.
Anh không bao giờ hiểu được cô, và cũng trách cô sao không để cho anh hiểu.
“Cho dù có chán ghét tôi cũng không thể lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Nói một câu đau mất mặt lắm sao?”
Tạ Điệt nghe vậy thì nuốt hết cháo trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt nghi hoặc, hiển nhiên là không nhớ rõ cụ thể chuyện đêm qua.
Giang Trạch Dư lắc đầu, cũng lười giải thích lại với cô.
Tạ Điệt tiếp tục húp hết nửa bát cháo, chép miệng mãn nguyện, đôi mắt híp lại chứa đầy ý cười: “Cháo này ngon thật, không phải anh tự nấu chứ. Quan tâm tôi như vậy…..Cảm ơn anh nha bạn trai trước kia trước kia trước kia của tôi”.
Giang Trạch Dư rốt cuộc không nhịn được, châm chọc nói: “Hôm qua là 4, hôm nay là 3, mấy năm rồi không gặp, trí nhớ cô có vẻ kém đi nhỉ”.
Tạ Điệt gần như nghẹt thở, người này luôn thích chơi chữ. Mấy người bạn trai cũ chết tiệt này đều là cô dựng lên, làm sao cô nhớ chính xác là bao nhiêu.
Nhưng giờ phút này làm sao cô thừa nhận được.
Tạ Điệt chớp mắt, sởn cả tóc gáy: “Cái này…..thật ra thì tôi cũng không nhớ bao nhiêu người. Anh biết đó, ở nước ngoài cởi mở như vậy”.
“Tạ Điệt”
Giang Trạch Dư trừng mắt nhìn cô, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa, miễn cưỡng nén giận, ép bản thân không được quan tâm đến người này: “Tôi thuê y tá cho cô, mấy ngày tới ngoan ngoãn ở bệnh viện đi……Tự mà lo cho tốt”.
Anh nói xong liền mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tạ Điệt, phần lớn cảm giác khó chịu đều tan biến, thân thể căng cứng dần dần thả lỏng.
Sau khi ngồi yên lặng trong vài phút, cô đưa tay trái đang nắm chặt ga giường nãy giờ vẫn giấu trong chăn bông ra, đặt ở trước mặt, cẩn thận nhìn.
Cây kim vẫn còn đâm vào mu bàn tay, chất lỏng lạnh lẽo đi vào cơ thể qua các mạch máu, ngay lỗ kim có chút sưng tấy. Đây là cảm giác chân thật, nhưng có một số chuyện không thật như vậy.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn chút cảm giác ấm áp khi chạm vào khoé môi anh, lòng bàn tay dường như có chút ngứa ngáy do đôi mi chớp chớp của anh năm đó để lại.
Tạ Điệt cười khổ.
Chẳng trách trên mạng nói phòng cháy phòng điện phòng bạn gái cũ, sự thân thuộc và tình cảm của những con người đã từng rất đỗi thân thiết không chỉ tồn tại trong ký ức, mà dường như đã khắc sâu vào từng tấc da, từng sợi tóc, từng khúc xương, chỉ cần có cơ hội là có thể hồi sinh mọi lúc mọi nơi, từ tim đến máu, tóc cho đến ngón chân.
Dù bao nhiêu năm đã trôi qua.
Thật tiếc là sự tái hợp có thể xảy ra ở bất kì cặp đôi nào sau một thời gian dài vắng bóng, lại không bao gồm hai người họ.
Chậc.
Tạ đại tiểu thư rũ mắt và đưa ra một câu kết luận sâu sắc – đã đến lúc phải tìm một người đàn ông.
——-
Trước cửa bệnh viện, Thành Chí Dũng ngồi trong xe mà lòng bồn chồn.
Vị trí trợ lý này luôn là một ngành có tính rủi ro cao, không phải vì khối lượng công việc nặng nhọc, vất vả hay tính chất công việc nguy hiểm mà là do áp lực tâm lý – thông thường bạn buộc “bị” biết những bí mật ẩn giấu của sếp, mà càng biết nhiều thì càng lo sợ.
Nhưng hắn đi theo Giang tổng 4 năm nay, hầu như không nghe thấy chuyện “hoa ven đường” này.
Tính tới ngày hôm nay đã có không ít minh tinh nổi tiếng, thiên kim tiểu thư ở Bắc Kinh tiếp cận Giang Trạch Dư, nhưng vị thiền sư này đúng là dầu muối đều không ăn, xử lý loại chuyện này anh trước nay không chút cảm xúc, cực kì tuyệt tình.
Ngoài hợp tác kinh doanh, ngay cả một con muỗi cái cũng chưa từng được xuất hiện ở nơi riêng tư.
Ai biết được lượng thông tin bùng nổ suốt đêm hôm qua khiến anh xua tan ý nghĩ này, một cô bạn gái cũ đã 5 năm không gặp, và một “bạn gái hiện tại” học y khoa – thực sự hoang mang và bối rối mà.
Càng không thể tưởng tượng là bạn gái cũ nằm bệnh viện, sếp thế mà ở lại cả đêm, sáng nay lại về nhà nấu cháo đem qua, chăm sóc rất tận tình.
Nhưng để nói ông chủ thích cô đến mức nào thì cảm thấy không thể diễn tả được, ít nhất trong năm năm qua chưa từng nghe anh nhắc tới.
Thành Chí Dũng nhớ lại chuyện tối hôm qua lúc anh ta chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, ông chủ ngồi ở mép giường bệnh nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, ánh mắt kia lạnh đến mức khiến anh sởn cả gáy.
Cảm giác đó rất quen thuộc…..hình như gặp ở đâu rồi.
Thành Chí Dũng đang vò đầu bứt tai suy nghĩ liền thấy Giang Trạch Dư bước ra từ bệnh viện với khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn đi vòng qua mở cửa sau cho anh, người đàn ông cong đôi chân dài bước lên xe, trầm giọng nói: “Đi thôi”.
Thành Chí Dũng gật đầu, sau đó quay lại khởi động xe, đánh tay lái ra khỏi khu vực đậu xe của bệnh viện, do dự một lúc anh ta vẫn mở miệng: “Giang tổng, liên quan đến dự án thu mua tuần trước, tối nay có cuộc họp với công ty kia. Anh có muốn dời lại không?”
Giang Trạch Dư nhíu mày: “Dời lại làm gì?”
Thành Chí Dũng lo lắng nuốt nước bọt, gãi đầu: “Thì là…. cô Tạ vẫn còn đang nằm viện, anh không cần ở lại chăm sóc sao?”
Anh ta gần như cắn vào lưỡi mình ngay khi nói xong, vì ông chủ trong gương chiếu hậu đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt sắc lạnh như đêm qua: “Cô ta nằm viện sao tôi phải chăm sóc?”
Thành Chí Dũng nhìn vào đôi mắt quen thuộc và vỗ nhẹ lên trán mình.
Nhớ rồi, con trai anh vào năm lớp 6 bị một bạn học nữ xô ngã trước bàn, cậu bé đã tuyệt thực cả đêm, không phải là biểu hiện này sao?
Tác giả có lời muốn nói: Quyển sách này có tên là . Con đường theo đuổi vợ của gà tiểu học Trạch Dư.
Lý Uy đại lão: Đúng là thế hệ này không bằng thế hệ trước. Nhớ năm đó vẫn là Mạn Mạn mua trà sữa và làm bữa trưa cho tôi, không giống cậu chưa gì đã vội vàng đi nấu cháo cho người ta.
Giang Trạch Dư: Nghe nói…… ông lão ngài phải quỳ gối trước bàn phím. Hỏng cái này lại quỳ cái khác.
Lý Uy:…… Hôm nay thời tiết thật đẹp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...