Gợn Gió Đêm

Tại sân bay quốc tế thành phố, Kỷ Du Chi chửi bới chiếc điện thoại với giọng điệu hùng hổ: “Thằng nhóc nhà cậu đúng là có phúc không biết hưởng. Meggie là sinh viên y khoa du học Mỹ về, còn là chuyên ngành nhãn khoa”.

Chuyến bay quốc tế từ New York đến Bắc Kinh đã bị hoãn ba tiếng.

Ngay cổng đến rộng rãi ở sân bay, nhiều người nghểnh cổ chờ đợi các hành khách của chuyến bay này.

Cố Lan liếc mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ra từ phía sau cửa kính, phấn khích vẫy vẫy tay rồi quay đầu lại đè giọng xuống thấp cảnh cáo với người kế bên: “Mặc dù Meggie rất ngưỡng mộ Giang Trạch Dư nhưng cũng chưa tới mức điên cuồng. Anh cho dù muốn tác hợp hai người bọn họ cũng đừng làm lộ liễu quá, ngàn vạn lần đừng làm mấy hành động gán ghép thân mật”.

Kỷ Du Chi ngượng ngùng gật đầu, chỉ cảm thấy chuyện này đều phải lấy lòng cả hai bên: “Vợ ơi…..anh biết rồi. Không phải nói cô ấy là sinh viên hàng đầu bên khoa mắt sao……Em cũng biết đó, 5 năm trước Giang Trạch Dư bị thương ở mắt, tuy rằng phẫu thuật thành công nhưng mấy năm nay công việc bận rộn đôi mắt đang có chuyển biến xấu. Nếu hai người bọn bọ có thể thành đôi, bác sĩ xứng với bệnh nhân, không phải là vừa lúc thích hợp sao?”

Cố Lan nghe vậy thì tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cũng tốt quá nhỉ! Bạn của anh thì là bạn, còn bạn thân của em là dạng plastic sao? Dù sao lát nữa đến nhà Giang Trạch Dư cứ coi như là mời bác sĩ đến khám mắt cho anh ấy, đừng có làm mấy cái hành động vô nghĩa”.

Kỷ Du Chi luôn lép vế trước mặt vợ, dĩ nhiên lúc này cậu ta phải đồng ý.

Maggie lần này về nước không mang theo hành lý gì cả, hai vợ chồng đón được người cũng không vội chở cô về khách sạn.

Kỷ Du Chi vừa lái xe vừa từ từ mưu tính: “Maggie, cô còn nhớ Giang Trạch Dư không? Người sáng lập khác của Trạch Ưu, bạn thân của tôi đó. Lúc tôi và Lan Lan kết hôn, cậu ta là phụ rể còn cô là phù dâu, chắc cô vẫn còn chút ấn tượng chứ?”

Lúc nói ra mấy câu này cậu ta có hơi chột dạ, người anh em lòng dạ sắt thép của cậu đối với cô phù dâu xinh đẹp như hoa thật ra hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Ngoài cửa sổ xe, sự phồn hoa cùng trầm mặc của thành phố Bắc Kinh đều cùng tồn tại, tấm kính lạnh lẽo phản chiếu một gương mặt dịu dàng hoàn toàn khác với phong cách rực rỡ đầy màu sắc của Tạ Điệt. Meggie sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “…… Nhớ chứ, Giang tổng cách ăn nói độc đáo, khí chất phi phàm, rất có ấn tượng.”

Kỷ Du Chi nhìn thấy đôi mắt cười của cô qua gương chiếu hậu, trong lòng có một kịch bản, vì vậy không để ý đến đôi mắt sắp đảo lên tận trời của Cố Lan, tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Là vầy, Giang Trạch Dư 5 năm trước vô ý bị thương, thị lực bị tổn hại. Cậu ta 2 ngày nay đều ở nhà tịnh dưỡng, đang cần một bác sĩ tốt, nếu cô không có việc bận thì có thể phiền cô một chút không?”

Maggie nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Tôi có thể”.


Nửa giờ sau, Bích Hải Phương Chu.

Lợi dụng lúc Cố Lan đưa Meggie đi xung quanh tham quan, Kỷ Du Chi nhìn Giang Trạch Dư, người đang ngồi trên ghế, mắt nhắm nghiền từ khi họ bước vào cửa.

Cậu ta đưa tay lên đung đưa trước mí mắt nhắm nghiền của người đàn ông, hạ giọng: “Tôi nói này, ngay cả khi cậu không xem cô ấy là phụ nữ thì cũng nên xem là bác sĩ chứ, đúng không? Người ta dù sao cũng là bác sĩ nhãn khoa triển vọng du học từ Mỹ về, cậu không mở mắt ra nhìn một cái?”

Giang Trạch Dư mặt vẫn vô cảm ngồi đó, gõ ngón tay lên tay vịn của chiếc ghế gỗ rắn chắc, từng nhịp từng nhịp một.

Khi Kỷ Du Chi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, anh mới hờ hững buông một câu: “Xin lỗi, bác sĩ dặn tôi thời gian này không được sử dụng mắt nhiều…..”

“……Tôi phải nghe lời dặn của bác sĩ”.

Kỷ Du Chi bật cười, còn nghe lời dặn của bác sĩ? Nghe lời em gái nhà cậu đấy. Mẹ nó, mấy ngày trước còn bị tôi bắt gặp đang xem video của Tạ Điệt.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được được được, cậu ngàn lần vạn lần cũng đừng có mở mắt, tôi sẽ kêu cô ấy lại đây xem vết thương của cậu”.

———

Thành phố Bắc Kinh to như vậy, cảnh đẹp cũng khác nhau.

Phía bên Tạ Điệt, con đường phía trước ở quận Triều Dương đang xảy ra tai nạn xe, mấy chiếc xe tông vào đuôi nhau, cảnh sát giao thông đã phong toả con đường để giữ lại hiện trường cho việc điều tra.

Đang là giữa trưa, cả một đoạn đường đều bị chặn, nhưng tài xế taxi có lẽ nghĩ rằng mình đã bắt được một ngôi sao nên cũng không vội vàng làm việc, anh ta tắt máy xe và bắt đầu nói chuyện phiếm với Tạ Điệt.


Đây rõ ràng không phải là đoạn đường xa nhưng cuối cùng mất một tiếng rưỡi mới tới được Bích Hải Phương Chu.

Làn gió mùa thu ở Bắc Kinh cuối tháng 11 rất lạnh, hơi lạnh dường như có thể xuyên qua kẽ hở của lớp áo mỏng manh, sau đó đi qua các lỗ chân lông trên bề mặt da và ngấm thẳng vào xương.

Tạ Điệt trả tiền rồi nhẹ nhàng đẩy cửa xe, gió lạnh mùa thu thổi qua khiến cô loạng choạng ngã vào ghế xe.

Cô ngược chiều gió bước ra khỏi xe, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn vì đã đeo kính râm và khẩu trang để che mắt mọi người.

Bích Hải Phương Chu là khu biệt thự cao cấp từ mười mấy năm trước, khác hẳn với nhiều khu biệt thự mới của Trung Quốc sau này được phát triển ở Tương Sơn, Tây Sơn và các khu vực khác. Phong cách ở đây theo lối kiến trúc Châu Âu được giới mộ điệu ưa chuộng vào đầu thế kỷ 21, nghiêm trang và lịch lãm.

Nhiều năm không trở về, trong tiểu khu cũng không có quá nhiều thay đổi. Những cánh đồng cỏ chơi gôn nằm xen kẽ giữa những ngôi biệt thự dành cho mỗi gia đình, phảng phất chút hương xuân trong ngày thu uể oải này.

Tạ Điệt xuống xe, lúc đang phát rầu vì chưa biết phải vào trong bằng cách nào thì trùng hợp nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen quen mắt đang đi về phía cửa tiểu khu, xe đi về phía trước hơn chục mét rồi từ từ lùi lại.

“……Tạ tiểu thư?” Thành Chí Dũng một tay cầm vô lăng, một tay ấn cửa sổ xe xuống nhoài ra ngoài, gương mặt có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”

Tạ Điệt giơ tay sờ sờ kính râm cùng khẩu trang trên mặt “……….”

Hình như Giang Trạch Dư thuê một người trợ lý có kim tinh quả nhãn, cô bọc kín người như vậy rồi mà cũng nhận ra?

Sau khi Thành Chí Dũng hỏi xong, như nhận ra điều gì anh ta liền vỗ đầu: “Ah, cô đến thăm Giang tổng?”

Tạ Điệt đẩy kính râm lên đỉnh đầu, để lộ ra một đôi mắt, cô ho khan hai tiếng lẩm bẩm nói: “Khụ khụ, không phải, tôi về nhà, nhà ba tôi ở trong khu này”.


Thành Chí Dũng nghe vậy thì trên mặt lộ rõ biểu tình thấy vọng: “Oh là vậy, tôi còn tưởng……Tôi phải đưa văn kiện gấp cho Giang tổng, vậy……gặp lại cô sau”.

Anh ta nói xong, làm bộ muốn nổ máy xe chạy đi, lại nghe Tạ Điệt ho khan hai tiếng lần nữa nên cũng chưa tính rời đi: “Anh……tới đây đưa văn kiện? Giang Trạch……khụ khụ, Giang tổng cũng ở trong tiểu khu này sao?”

Thành Chí Dũng sửng sốt, qua một lúc lâu tâm tư lo lắng của anh ta đột nhiên biến mất, chỉ nghĩ rằng cô Tạ và Giang tổng nên là một cặp, ngay cả phản ứng chột dạ này cũng giống nhau.

Chàng có tình thiếp có ý thì dễ rồi, chỉ sợ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Anh ta cười tươi đến nỗi mặt hiện lên cả những nếp gấp: “Có phải là trùng hợp quá không? Tạ tiểu thư, nhà cô và Giang tổng vậy mà lại cùng một khu đó. Hai người là bạn học mà? Nếu đã đi ngang qua cô có muốn vào thăm anh ta một lát không? Vừa lúc Giang tổng hai ngày nay đều ở nhà dưỡng bệnh, suốt ngày ở trong nhà rất nhàm chán, tâm trạng cũng rất kém”.

Anh ta dứt lời, nghĩ nghĩ “đưa Phật phải đưa đến tây phương”, liền tạo một bậc thang: “Nếu có bạn học cũ đến thăm chắc chắn Giang tổng sẽ rất vui”.

Tạ Điệt đạt được mục đích thì giả bộ suy tư một lát, ngoan ngoãn mà bước lên bậc thang: “Được, vậy làm phiền anh dẫn tôi vào”.

Thành Chí Dũng cười đến híp cả mắt, tự mình xuống xe mở cửa ghế sau cho Tạ Điệt: “Không có gì, mời cô vào”.

Xe chậm rãi lái vào tiểu khu, nhưng không phải là hướng Tây Bắc, căn nhà quen thuộc của Tạ Điệt, mà là một ngôi nhà sang trọng khác ở hướng Đông Nam.

Tạ Điệt lo lắng một lát nữa có khi nào Giang Trạch Dư lại nhả khói đạn vào mình không, vì vậy nhân cơ hội này mà dò hỏi Thành Chí Dũng: “Có phải anh biết chuyện về đôi mắt của Giang tổng không?”

Thành Chí Dũng đánh tay lái, chậm rãi quẹo xe vào sân của căn biệt thự cao cấp kia, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: “Mắt của Giang tổng hình như đã từng bị thương, nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ, lúc tôi tới Trạch Ưu làm thì đôi mắt của anh ấy đã có vấn đề rồi, lần đó vừa mới trị liệu xong. Thời gian đó đôi mắt của Giang tổng hầu như không thể hoạt động, ngồi trong văn phòng cũng chỉ có thể lắng nghe âm thanh, tôi còn lo là có khi nào anh ấy biến thành người mù không. Rất ít người trong công ty biết chuyện này, chắc là chỉ có Giang tổng và Kỷ tổng mới biết rõ ngọn nguồn.”

“Với lại Giang tổng cũng rất kị việc người khác để ý đến đôi mắt của anh ấy, cho nên chuyện này chúng tôi đều bảo mật với người ngoài, Tạ tiểu thư ngàn vạn lần đừng để lộ ra nhé.”

Tạ Điệt gật đầu, lòng bàn tay siết chặt, lại nghe Thành Chí Dũng “Ơ” một tiếng.

Anh ta lái xe đỗ vào gara, nhìn thấy chiếc Ferrari đang đậu trước sân, lẩm bẩm nói: “Hôm nay sao Kỷ tổng lại đến đây?”


———

Thành Chí Dũng có chìa khoá nhà của Giang Trạch Dư, tự mình mở cửa rồi dẫn Tạ Điệt lên thẳng lầu 3.

Tạ Điệt vừa đi vừa tuỳ ý đánh giá khắp nơi.

Phong cách thiết kế của biệt thự so với ngày đó cô nhìn thấy trong Video không khác biệt lắm, sàn nhà bằng gỗ, sơn tường màu be, phong cách tổng thể rất sạch sẽ và thanh lịch. So với một trung tâm mua sắm cao cấp mới nổi, ngôi nhà này giống như một người bán hàng rong cũ sống trong đó.

Thành Chí Dũng dẫn cô lên phòng làm việc trên lầu ba, cửa phòng đang khép hờ nên anh ta nhẹ nhàng gõ cửa: “Giang tổng, Kỷ tổng, tôi tới đưa tài liệu.”

Bên trong có tiếng “Ừm”, anh ta quay đầu lại nhìn Tạ Điệt gật gật đầu, đẩy cửa ra: “Tôi tình cờ gặp Tạ tiểu thư trên đường, nên dẫn cô ấy……..”

Anh ta đang nói được nửa câu liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, không nói nên lời ——

Kỷ tổng cùng vợ đang đứng bên cửa sổ sát sàn, tay đang cầm một tách trà, còn ở giữa phòng làm việc, đằng sau chiếc bàn lớn, Giang tổng đang nhắm mắt ngồi trên ghế, đầu ngửa ra sau.

Anh cau mày, vẻ mặt hình như đang mất kiên nhẫn, nhưng lại có một cô gái trẻ đẹp đang đứng bên cạnh anh.

Một tay cô gái kia đang giữ cằm anh, tay còn lại để lên thái dương anh, cả khuôn mặt của cô rất gần, nhìn từ góc độ của Thành Chí Dũng cứ như hai người sắp hôn nhau vậy.

Thành Chí Dũng: “……….”

Anh ta quay đầu lại nhìn Tạ Điệt đang đứng ở cửa, ôm cánh tay, đôi mắt hơi cong lộ ra vẻ suy sụp.

Tác giả có lời muốn nói: Thành Chí Dũng: Giang tổng, chuyện gì nên làm tôi cũng đã làm rồi, tôi rất thất vọng về anh……….

Giang Trạch Dư: Kỷ Du Chi, cậu mau qua đây cho tôi! Cùng tôi giải thích rõ ràng với vợ tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui