Gọi Tôi Là Chị Được Không

Editor: Umi

"Là đi xem mắt sao?" Có thể là vì không nghĩ tới tôi sẽ ăn cơm tối ở bên ngoài xong rồi mới về nhà, mẹ có chút hoài nghi, có thật là tôi đã đi xem mắt hay không.

Tôi thay một đôi dép đi trong nhà, đem túi ném lên ghế sofa: "Vâng, con đã đi xem mắt rồi, hơn nữa cả buổi chiều bọn con đều ở cùng một chỗ."

Nghe được lời nói của tôi... mẹ có chút vừa mừng vừa sợ, lập tức kéo tôi ngồi xuống, bát quái hỏi: "Người thật có đẹp trai hay không? Lúc mẹ nhìn hình của cậu ta thì cảm thấy rất cha của con lúc còn trẻ, có cảm giác sạch sẽ làm cho người ta thoải mái."

"Đúng là rất sạch sẽ, nhà của anh ấy cũng được thu dọn rất sạch sẽ!"

"Nhà cậu ta? Các con không phải gặp nhau ở nhà hàng sao? Tại sao lại đến nhà cậu ta? Mới là lần đầu tiên gặp mặt!" Mẹ của tôi có tính bảo thủ, tính cách tôi cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.

"Có chuyện gì mà phải để ý xem đây có phải là lần đầu tiên gặp mặt hay không, anh ấy là đồng nghiệp của con, còn làm cũng một chỗ nữa."

"À?"

"Mẹ rất kinh ngạc phải không? Con cũng vậy lúc gặp rất kinh ngạc, mẹ, sao mẹ lại tìm được anh ấy thê?"

"Ha ha, lúc mẹ nhìn một tập tư liệu thì đã nhìn trúng đứa bé này rồi, so sánh với con thì lớn hơn một chút, vậy thì có thể chiếu cố con, hơn nữa học thức cũng cao, thu nhập cũng không cao lắm, nhưng cũng không sao, lại có nhà cửa đàng hoàng, lớn lên không tồi."

Nói đến chiếu cố tôi, Minh Chí đúng là quá phù hợp, trù nghệ của anh ấy quả thật so sánh với đầu bếp còn tốt hơn. Buổi tối được anh chiêu đãi món mì ống, hương vị so sánh với phòng ăn ở công ty chúng ta thì ăn khá hơn không chỉ một ít. Thử nghĩ xem lúc trước bạn gái của anh ất, chỉ bởi vì sinh nhật của mình bị anh ấy quên mất mà nói lời chia tay, thật sự quá ngu, nhớ đến chuyện tuổi tác càng lúc càng lớn và mỗi ngày được ăn những món ăn ngon, đem hai cái này so sánh với nhau, người ngu ngốc cũng biết cái sau quan trọng hơn!


"Mẹ, con đi tắm đây, ngày hôm qua con ngủ không yên giấc, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."

"Ừ, đúng, nhất định phải dưỡng đủ tinh thần, ngày mai con còn phải gặp Minh Chí đấy!"

"Mẹ —— " Tôi bất mãn kéo dài âm cuối, cứ giống như là bắt đầu từ ngày mai cô  sẽ phải theo đuổi Minh Chí vậy.

"Liêm Di, đừng thẹn thùng, mẹ thật sự cảm thấy cậu ta rất không tệ."  Vẻ mặt mẹ nghiêm túc.

Tôi gật đầu: "Ồ" một tiếng, hướng về phía phòng tắm đi tới.

Tôi cũng vậy cảm thấy Minh Chí không tệ, nhưng là người ta có cảm thấy tôi không tệ hay không?

Từ trong phòng tắm đi ra, điện thoại di động của tôi hiện lên bốn tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Giang Vũ Thần.

"Làm xong chuyện chưa?"

"Tại sao không đến?"

"Liêm Di đồng học, mình mới vừa rồi lại bị trẹo chân, ngày mai cậu nhớ đến đón mình đi học nha!"

"Không nói lời nào thì chính là đáp ứng, ngày mai bảy giờ ở dưới lầu chờ tớ, nhớ mang xe đến đó!"

Vứt xuống điện thoại di động lên trên giường, tôi liều mạng cào cào ga trải gường, lúc sau ngẩng đầu lên. Ngày mai bảy giờ, ngày mai bảy giờ! Không thể đi, Liêm Di, ngươi đã quyết định phải làm lạnh mối quan hệ này, ngươi nói được thì phải làm được! Cậu ấy nói là bị trẹo chân, chuyện này có thể tin được sao? Ngươi bị cậu ta lừa gạt không chỉ là chuyện lần một lần hai rồi! Ngày mai bảy giờ nhất định không thể đi!

Tôi tắt đèn, nhảy lên trên giường, đắp chăn kín cả người, hướng về các vị thần tiên cầu nguyện, để cho tôi ngủ nhanh một chút.

"Liêm Di, thế nào rồi? Tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn luôn tắt máy." Giang Linh cất giọng khó chịu nói, rốt cục cho là bởi vì tôi đã đánh rơi điện thoại ở công ty.

Bởi vì buổi sáng dựa theo quy định của mình nên tôi không có đi gặp Giang Vũ Thần, tôi sợ cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho mình, vì vậy đành tắt máy, lúc sau cũng không có mở máy. Nhưng mà chuyện này sao tôi có thể nói cho Giang Linh biết chứ.

"Sao tớ lại tắt điện thoại nhỉ? Ha ha, ha ha, có thể là vì buổi sáng tớ quên mất không mở điện thoại ra kiểm tra." May là bây giờ Giang Linh không có ở trước mặt tôi, nếu không cô ấy nhất định có thể nhìn thấu tôi đang nói láo.

"Thật sự không nhớ nữa."

"Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?"


"Nói cho cậu biết một cái tin tức tốt nha!"

"Tìm được việc rồi sao?"

"Bingo! Quả nhiên là hảo tỷ muội a, tâm ý tương thồn!" Qua cuộc điện thoại, tôi cũng có thể nghe ra giọng nói Giang Linh đang cực kỳ hưng phấn.

Giang Linh rốt cục bắt đầu một cuộc sống mới rồi, tôi thật sự vì cô ấy mà cảm thấy cao hứng: "Vậy tiệc ăn mừng cậu tìm được công việc, buổi trưa tớ sẽ mời cậu ăn cơm, cậu muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm đi, buổi trưa hôm nay không cần cậu mời đâu, Vũ Thần sẽ mời! Ngày hôm qua nó đã nói với tớ, buổi trưa hôm nay nó muốn mời tớ ăn cơm, ăn mừng tớ được trùng sinh! Ha ha, cuối cùng em trai tớ cũng hiểu chuyện rồi!"

"Đúng vậy, hiểu chuyện rồi..."

"Cậu cũng tới đi, nó nói gọi cả cậu tới đó, cùng nhau ăn một bữa! Người trẻ tuổi này rốt cục cũng chịu móc tiền túi mời tớ rồi, nhất định phải ăn đủ vốn!"

Tôi không thể đi, buổi sáng hôm nay tôi đã không có đi gặp cậu ấy, buổi trưa nếu còn đi gặp, không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa, thực ra tôi muốn làm lạnh mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy.

"Cái kia, chắc là tớ không thể đi rồi, Giang Linh, đột nhiên tớ mới nhớ ra, buổi trưa ở công ty tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan cho nhân viên." Các vị thần tiên làm ơn tha thứ cho lỗi lầm của tôi, mới vừa rồi tôi đã lừa gặt tỷ muội tốt nhất của mình, tôi cũng là vì vạn bất đắc dĩ.

"À? Vậy sao?" Giang Linh có chút mất hứng.

"Thật xin lỗi, ngày mai, trưa mai đi, tớ nhất định sẽ mời cậu ăn cơm! Bất quá, cậu không nên gọi Vũ Thần tới."

"Tại sao? Ví của cậu xẹp hả? Không đủ để mời nó ăn à? Được rồi, tớ sẽ không gọi nó tới đâu, phải tạo điều kiện để Liêm Di của chúng ta tiết kiệm thêm một chút tiền chứ!"

"Vậy tớ đi làm việc đây."


"Được, vậy đi đi! Nhớ phải mở điện thoại di động đó."

"Tớ biết rồi."

Cúp điện thoại, tôi thật sự có cảm giác muốn đập đầu vào tường, tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển trở thành như vậy? Vốn là giả vờ quen nhau để giúp Giang Linh báo thù...

Tôi còn đang buồn bực thì Minh Chí đưa cánh tay qua chỗ tôi: "Buổi trưa hôm nay có tiệc liên hoan cho nhân viên sao? Sao anh lại không biết nhỉ?"

"À?" Tôi nói chuyện điện thoại có phải có chút quá lớn hay không, bị anh ấy nghe được mình nói láo rồi: “Liên hoan hả? Phải không, em đã nói thế sao?" Chỉ có thể giả bộ ngu thôi, nếu còn không được, tôi lập tức chuyển chủ đề nói chuyện sang chuyện khác: "Ngày hôm qua,  " bộ sưu tập những bản thiết kế kinh điển "  em chưa không xem xong, anh có thể cho em mượn nó nhìn mấy ngày không?"

"Được." Minh Chí đáp ứng rất sảng khoái: "Có phải là mấy quyển mà em đã xem ở nhà anh không? Những quyể sách kia anh đã xem hết rồi, em cứ yên tâm mượn đi."

"Vậy thì cám ơn anh trước. Buổi trưa hôm nay em sẽ mời anh ăn cơm!"

Tôi nói xong, đồng nghiệp bốn phía cũng bà tám nơi xông tới: "Chúng tớ cũng muốn đi —— "

Tôi cười khổ nhìn này năm sáu người kia, bàn tay không khỏi đưa vào trong sờ ví tiền của mình, tim như bị đao cắt, miễn cưỡng gật đầu: "Được, vậy thì cùng đi đi."

Buổi trưa hôm nay thật sự là có tiệc liên hoan, bất quá không phải là AA chế, mà là toàn bộ phí tổn sẽ rơi vào túi của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận