Chúng mày có tin là ngày hôm nay tao cho chúng mày bò về hay không?
Một nhóm thanh thiếu niên cả người xăm trổ, đầu tóc đứa nào cũng nhuộm đủ màu đứng trước mặt bọn hắn, một thằng đeo khuyên ra dáng thủ lĩnh cầm gậy chỉ vào người bọn hắn nói.
-Bài học lần trước mày không nhớ sao?
Tóc đỏ lạnh lùng nhìn thằng thủ lĩnh nói. Nó vẫn vậy, cho dù có chuyện gì thì không hề biểu lộ ra mặt.
-Lần trước? Con mẹ nó, lần này tao sẽ trả nợ của lần trước với mày một thể.
Thằng thủ lĩnh khinh thường nói, bọn hắn tới hơn mười người, ai nấy lại trang bị gậy gộc đầy đủ, bên kia chỉ có năm người, chưa đánh đã biết là ai hơn ai rồi.
-Không cần nói nhiều, muốn đánh thì đánh, bọn mày tưởng tụi tao sợ à?
Thằng mập đứng một bên cũng hùng hổ lên tiếng.
-Được! Chúng mày muốn chết thì tao sẽ cho chúng mày toại nguyện. Anh em. Lên!
Thằng thủ lĩnh vung tay lên, bọn đàn em theo sau nhất tề cầm gậy hú lên rồi lao thẳng về phía bọn hắn.
Thấy đám người kia lao tới, bọn hắn cũng thủ thế sẵn sàng. Nhìn cảnh trước mắt, người dân xung quanh dần tản ra. Khi cuộc chiến sắp xảy ra, một tiếng quát lớn vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng lại.
-Cắt... cắt...
Hiển nhiên đó là tiếng của đạo diễn phim rồi. Cái cảnh bạo lực máu me gì đấy không có trong truyện này đâu, dù sao đây cũng là truyện tình cảm, chỉ có vài cảnh cho thanh thiếu niên hào hứng tí thôi.
-Mọi người làm tốt lắm, cả đoàn nghỉ ngơi ba mươi phút rồi chúng ta tiếp tục.
Đạo diễn lại tiếp tục quay sang phân phó rồi ngồi xuống xem lại mấy cảnh vừa quay, đoạn ông gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
-Mệt chết tao mất.
Hắn ngồi xuống cái ghế đá gần đó than thở. Chưa đi thì ai cũng ham đóng phim lắm, nhưng khi đi rồi mới biết nó không dễ dàng một chút nào. Mặc dù bọn hắn chỉ cần diễn vài phân đoạn nhỏ nhưng giữa cái tiết trời nóng bức và nắng chói chang thế này quả đúng là cực hình. Cả bọn được phân vào vai nhóm bạn thân của nam chính, cảnh vừa rồi bọn hắn bị một nhóm chặn đánh rồi được nam chính đến cứu, vốn hắn được phân cho vài câu thoại nhưng không hiểu tại sao cứ tới lúc đọc thoại hắn hoặc là vấp hoặc là diễn không đạt, vì phải diễn đi diễn lại quá nhiều lần nên lời thoại đành chuyển sang cho thằng mập.
-Thế nào, vui không?
Thằng mập ném cho hắn lon nước rồi ngồi xuống cạnh hắn.
-Biết như vậy tao thà ở nhà còn hơn.
Mở lon nước ra, hắn ngửa cổ nốc một hơi dài, nước lạnh khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
-Là do mày muốn đi theo thôi, tao cũng đó có ép buộc mình.
Thằng mập làm bộ dáng bất đắc dĩ nói, nhưng điều này là thật nên hắn cũng không phản bác, dù sao lâu lâu đi ra ngoài một chút cũng thú vị, hơn nữa lại có cơm miễn phí và tiền.
-Tóc đỏ đâu rồi?
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi hỏi.
-Còn đâu được nữa, bị mấy đứa con gái vây rồi.
Thằng mập nhún vai đáp rồi đưa tay chỉ về phía trong sân trong. Ở đó, tóc đỏ đang bị vây quanh bởi bốn đứa con gái, hắn có thể nhận ra được, trong đó còn có nữ chính của cái phim ngắn này.
-Đừng hâm mộ làm gì, chỉ trách là do mày sinh ra đã không đẹp trai mà thôi.
Thằng mập vỗ vai hắn làm bộ an ủi.
-Cút! Có mỗi mình mày là xấu thôi.
Hắn bật cười đưa chân lên đạp nhẹ thằng mập một cái. Mặc dù trông hắn cũng không đến nỗi quá tệ nhưng nếu so với tóc đỏ thì quả thực kém xa, thằng này không những đẹp trai mà cái thái độ lạnh lùng của nó cũng khiến đám con gái chú ý. Chẳng phải cánh chị em đều thích mấy tên "hoàng tử băng giá" gì gì đó sao?
Ăn uống nghỉ ngơi một chút, bọn hắn lại tiếp tục quay. Mặc dù chỉ vài phân đoạn nhỏ thôi nhưng đến cuối cùng khi xong việc về đến phòng thì hắn cũng nằm chết dí trên giường. Thằng mập thì đã quá quen với việc trong đoàn phim rồi. Tóc đỏ có lẽ vì áp lực làm bếp trong nhà hàng đã quá quen nên cũng không tỏ ra mệt mỏi mấy, mặc dù trong ba đứa nó là đứa phải diễn nhiều nhất. Về phần đại ca thì không có hứng thú mấy với đóng phim nên cho dù hắn lôi kéo thế nào cũng vô dụng. Chính vì vậy bây giờ lão là người khỏe nhất bọn, dĩ nhiên phần nấu cơm cũng do lão đảm nhiệm, mặc dù đây là lần đầu tiên đại ca vào bếp nhưng nhìn lão có vẻ khá tự tin. Không biết có phải do khả năng trời phú nào đó hay không mà lão đã làm hỏng gần như một nữa thức ăn cất trong tủ lạnh.
Nhìn cái thứ đen đen đang bốc khói nghi ngút kia cả ba liền lắc đầu. Thứ này nếu như cho vào bụng thì nặng là sẽ sớm được gặp tổ tiên, nhẹ có lẽ cũng năm viện vài tuần. Vì thế bọn hẳn quyết định, từ nay về sau đại ca không nên vào bếp để tránh tình trạng cạn kiệt lương thực.
Thức ăn trước mặt thì không thể ăn, chính vì thế thằng mập và tóc đỏ quyết định đi ra ngoài ăn. Phần hắn vì quá mệt mỏi nên ăn tạm cái bánh mì của thằng mập rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đang say giấc nồng và trong cơn mộng đẹp thì hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Bực tức muốn ném chiếc điện thoại trong tay đi nhưng hắn nhìn kĩ lại thì thấy số của Dâm Tặc đang nổi trên màn hình.
-Alo, mỹ nhân kiếm tôi có việc gì thế?
Hắn cố giấu đi cái giọng ngái ngủ của mình, tỏ ra hài hước nói.
-Vớ vẩn. Hôm trước tôi có thuê một người hướng dẫn viên du lịch, hôm nay muốn tìm hắn hành hạ một chút ấy mà.
Dâm Tặc cũng cười đáp.
-Bà tới khi nào? Sao không bảo tôi ra đón.
Hắn ngạc nhiên nói.
-Thôi dẹp đi, tôi đi cùng mấy đứa bạn, phiền phức lắm.
Cô lập tức gạt đi.
-Được rồi, bà ở đâu tôi lập tức đi qua.
Hắn sốt sắng hỏi.
-Địa chỉ là...
Sau khi ghi nhớ địa chỉ trong đầu xong, hắn còn cẩn thận ghi vào trong điện thoại để đề phòng quên. Sau đó lập tức chiếm phòng vệ sinh mặc dù thằng mập đang ôm bụng chuẩn bị tiến vào. Nhưng rất may cho nó là lần này hắn chuẩn bị cực kì nhanh vì không muốn cô đợi, vì vậy xem như thằng mập thoát được một kiếp nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...