Gọi Tao Là Anh Yêu

Chiếc xe hơi màu đen đỗ xịch trước cổng một căn biệt thư tráng lệ, người quản gia già bước ra trước, mở cửa cho cậu chủ tí hon của mình
" Mời cậu chủ" ông hơi cúi người xuống.
" Cảm ơn ông Gray" cậu mỉm cười đáp lại, cậu thật sự rất quí ông quản gia già này, ông như người cha thứ hai của cậu vậy, ông luôn ở bên chăm nom và lo lắng cho cậu, là người luôn có mặt mỗi khi cậu cần, có khi tình cảm cậu dành cho ông còn hơn cả chính ba mẹ ruột của mình nữa.
" Hôm nay chúng ta có lịch gì không?" Cậu hỏi, cả hai cùng bước vào nhà, con đường đi vào trong được lát bằng đá nhưng rất đẹp và đầy tính nghệ thuật, cánh cửa vào nhà từ từ mở ra, ở bên trong chẳng khác gì lâu đài của các bậc vua chúa, có hai cầu thang dẫn lên lầu trên, ở giữa nhà là bộ sofa khổng lồ làm bằng lông cừu và sói trắng chỉ có một duy nhất trên thế giới( con tác giả nó bịa đại đấy ^3^)

" Dạ buổi chiều hôm nay cậu sẽ đi tập karate còn sáng thì không có lịch gì hết ạ" ông ta giở một quyển sổ nhỏ ra xem.
" Vậy thôi ông đi nghỉ đi, cháu ngồi đây một chút rồi sẽ lên phòng ngay" cậu duỗi thẳng tay chân, ngáp một cái rõ dài.
" Vậy để tôi đi lấy cho cậu một cốc nước đã" ông nói rồi quay lưng đi luôn về phía nhà bếp, chưa kịp để cậu nói câu nào.
Cậu uể oải lắc đầu, dạo này cứ phải đi ra mắt với công ty và tập đoàn của papa đến tận khuya nên mới bị thiếu ngủ đến vậy. Mà cũng phải thôi, cậu là con trai duy nhất, là người thừa kế số một của tập đoàn T&T đứng đầu toàn quốc về các hoạt động giải trí và kinh doanh trong nước mà, ngay từ khi được sinh ra cậu đã được giao cho cái trọng trách trong tương lai phải quản lí biết bao nhiêu là rạp phim, nhà hàng, trung tâm thương mại, chi phiếu, cổ phần, có không muốn cũng chẳng thể làm gì được. Vì thế nên cậu đành trưởng thành trước tuổi, biết rành rọt tiếng anh từ lúc 4 tuổi, học đến các chương trình nâng cao của cấp ba khi chỉ mới 5 tuổi. Và bây giờ, khi đã gần sáu tuổi, độ tuổi mà mọi đứa con nít khác miệng còn hôi sữa thì cậu đã hoàn thành xong chương trình đại học của nước ngoài. Vậy mà kể từ khi gặp con bé Mi, cậu lại thấy mình trở nên thật nhỏ bé và được sống đúng với chính mình, cậu trước lúc ngủ khi nào cũng nhớ đến khuôn mặt hồng hào và nụ cười tươi tắn của nó, ôi mới nghĩ đến thôi mà mặt đã đỏ rực lên hết cả.
" Thưa cậu, nước của cậu" ông quản gia đi tới đưa cho cậu cốc nước mát lạnh.
" Cháu cảm ơn" cậu nhận lấy cốc nước, cố gắng cúi gằm mặt xuống để ông không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

" Thưa cậu, tôi nghĩ cậu cần xem cái này" ông quản gia với lấy chiếc điều khiển tivi, bật lên.
Trên màn hình tivi bây giờ xuất hiện một cô bé rất dễ thương, trắng trẻo, hơi mũm mỉm một tí, cười rất tươi, khoe ra hàm răng trắng sáng của mình, và cô bé ấy đang quảng cáo kem đánh răng Ps cùng một cậu bé rất khôi ngô tuấn tú, cười khoe ra một chiếc răng khểnh trông cực kì dễ thương khiến mặt cô bé hơi ửng đỏ một chút.
" Phụt..." cậu đang uống ngụm nước mát lạnh, thấy hình ảnh ấy xuất hiện thì không kiềm chế được mà phun hết ra, xong lại sặc một tràng, kho han vài tiếng, mặt từ đỏ ửng chuyển sang tím lịm, cậu không nhìn lầm chứ, con bé Mi đang đóng quảng cáo sao? Mà còn đóng với một thằng nhóc rất đẹp trai nữa, trời đất quỷ thần thiên địa tôi ơi, hãy nói rằng cậu đang nằm mơ đi mà, ức chế chết đi được.
" Ặc...ức...ức...con...cái con....Mi...ặc" cậu vừa ho vừa sặc sụa nói.
Ông quản gia nhìn thấy cậu chủ lần đầu như thế quả không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng kìm nén

" Dạ vâng, cô Mi...ưm... đang đóng quảng cáo cho hãng kem...ưm...Ps thưa cậu....hức...tôi....xin...hức...haha" cuối cùng ông già cũng không nhịn được, xả một tràng cười to đến nỗi vỡ nhà.
" Ông...ặc...cháu...hức" cậu nói rồi mặt mày tím lịm giận đùng đùng bỏ lên phòng, chưa bao giờ cậu thấy mình nhục nhã mất bình tĩnh cỡ này, còn lũ người chết tiệt kia nữa, đã sai theo dõi coi nó có động tĩnh gì thì báo cáo hết cho cậu, ít ra thì cậu cũng giữ được chút bình tĩnh, không trở thành trò cười như thế này, còn con bé Mi nữa, không biết ai mất mắt thẫm mĩ mà lại mời nó đi đóng quảng cáo thế không biết, lại còn đóng chung với cái thằng đẹp trai lai chó đó nữa, thiệt là muốn cậu tức chết mà. Cậu sập cửa cái rầm, nhấc điện thoại lên gọi.
" Mau...ức...điều tra cho tôi...ức...địa chỉ...ức...nhà con Mi...ức...trường quay...ức...Ps...ức" cậu nấc cụt nói không nên tiếng, bực mình thiệt mà, bệnh này cậu bị bẩm sinh rồi, đã lâu không còn nữa, thế mà bây giờ nó lại tái phát tiếp rồi, không đi nói chuyện rõ ràng với nó, có mà cậu nấc cụt tới chết mất thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui