Nam Vỹ Thần đứng ra phía trước, kéo Nam Vỹ Thánh cùng Lam Vấn Độc ra phía sau lưng mình. Ánh mắt nhìn thẳng về hướng tấm kính, bước chân lùi dần.
Lam Vấn Độc nhìn lưng cô, thầm thì: "Vỹ Thần..."
Nam Vỹ Thánh sợ sệch thầm thì: "Làm sao đây? Tại sao lại có người ở ngoài được? Có phải..."
Nam Vỹ Thần không nói gì, vẫn lẳng lặng nhìn về phía hai bóng đen kia.
Có hai bóng đen mở to mắt nhìn chằm chằm vào bọn người Nam Vỹ Thần, bên ngoài nhìn vào thì thấy được hết, bên trong nhìn ra chỉ thấy duy nhất hai bóng đen như ẩn như hiện hòa lẫn vào bóng tối.
Điều này khiến Nam Vỹ Thần có chút khó chịu, hơi thở cố ép chế nhẹ dần, nhẹ nhàng đưa tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại, mặt trắng bệch, lại quên lấy theo!
Cô cuối đầu, miệng thầm thì vào tai Nam Vỹ Thánh cùng Lam Vấn Độc: "Bây giờ, tao điếm từ 1 đến 3, xoay đầu liền chạy thật nhanh lên lầu, đi đến phòng tao, biết không?"
Giọng nói này hoàn toàn là ra lệnh, không cho làm trái ý dù chỉ một chút.
Lam Vấn Độc không chút do dự gật đầu, Nam Vỹ Thánh mím môi: "Dạ"
Nam Vỹ Thần cảm thấy hai cánh tay căng thẳng, não cũng căng thẳng không kém.
Cô cũng không sắp giữ được bình tĩnh nữa, từ trước đến giờ vẫn chưa đụng đến loại chuyện này, lại thêm, chắc chắn mấy vệ sĩ ba để lại kia đã bị đánh thuốc mê hết rồi.
Dì Du thì làm được cái gì?
Đình Quy chỉ mới 6 tuổi.
Lần này đúng là kịch tính trên cả kịch tính.
Nam Vỹ Thần nâng cao cảnh giác nhìn từng động tác của hai bóng đen đang dựa vào tấm kính kia, chỉ cần họ có ý định đi vào thì lập tức chạy. Nhưng dường như họ xem thường đám nhóc như cô, vẫn thong thả đứng ở đó quan sát.
Một bóng đen cười cười, áp mặt nhả khói ra, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc đang cháy, ánh sáng cam đỏ duy chuyển theo từng động tác của hắn. Ánh mắt sắt lạnh chứa ý cười nhạt nhẽo nhìn vào bọn nhóc ở bên trong, đôi đồng tử có chút kinh ngạc nhìn biểu cảm của Nam Vỹ Thần.
Im lặng đứng nhìn?
Hàn Huyệt quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Đức Giả: "Xe tới chưa?"
"Sắp rồi" Giọng nói khàn khàn lên tiếng.
Hàn Huyệt nhìn Nam Vỹ Thần đứng ở phía trước, hình như nó chẳng sợ một chút nào, gương mặt bình tĩnh đến khó hiểu, thật muốn dọa thử một phen...
Hàn Huyệt bất ngờ đập mạnh bàn tay vào cửa kính, ý đồ của hắn chỉ là dọa thử, không muốn gấp gáp xông vào để mất vui.
Tuy tay có hơi đau.
Nam Vỹ Thánh và Lam Vấn Độc giật bắn người.
Nam Vỹ Thần định mở miệng đếm, thì giật mình nhìn cái tên kia tự dưng lại đập tay mình thật mạnh vào tấm kính dày, Nam Vỹ Thần không biểu cảm nói: "Ngu xuẩn"
Giang Đức Giả ở một bên khoanh tay nhìn hành động của Hàn Huyệt, định khinh thường một phen, hắn nghe Nam Vỹ Thần nói như vậy thì không thể tin được quay đầu nhìn vào trong.
Cái thằng nhóc kia không một chút sợ sệch vì sự xuất hiện của bọn họ, mà còn thản nhiên chửi một câu!
Thật không thể tin, giây thần kinh khủng hoảng của thằng nhóc đó bị liệt rồi!?
Hàn Huyệt đen mặt, dơ chân lên định đá thêm một phát, Nam Vỹ Thần lạnh lùng nói: "Chạy!"
Quay đầu liền nắm tay kéo Lam Vấn Độc cùng Nam Vỹ Thánh chạy lên cầu thang.
Hàn Huyệt cầm lên cây mã tấu lúc nãy để ở dưới đất dơ lên cao đập mạnh vào tấm kính, vỡ nát!
Phóng người chạy theo.
Dì Du vừa nghe tiếng động, hốt hoảng chạy ra muốn xem tình hình thì đã bị một bóng đen đánh vào cổ ngất đi.
Giang Đức Giả thu tay, lần này mục tiêu duy nhất chính là thằng con trai của Nam Hành.
Nam Vỹ Thần nhìn thấy cây mã tấu to lớn sắt bén kia, nhìn Hàn Huyệt vẫn đuổi sát chân, ánh mắt cô lạnh đến cực điểm, con mẹ nó, đám này không dễ chơi đâu.
Chắc chắn là muốn bắt cóc hoặc cướp của.
Bắt cóc thì còn có đường sống, nhưng nếu là cướp của...
Cô đẩy người Lam Vấn Độc và em trai mình về phía trước quát lên: "Chạy trước đi!"
Nam Vỹ Thánh cứng đầu đứng lại thì đã bị Lam Vấn Độc mạnh mẽ lôi đi, Lam Vấn Độc vừa chạy vừa kéo hắn theo gấp gáp nói: "Nghe lời Vỹ Thần đi!"
Nam Vỹ Thánh không nghe! Nhất quyết muốn đứng lại, Lam Vấn Độc tức giận, chỉ muốn tát vào mặt hắn vài bạt tai, mạnh bạo kéo hắn vào phòng, mở cửa ra chờ đợi cô chạy vào.
Vỹ Thần sẽ chạy kịp, hắn nắm chặt tay.
... Hắn cũng không biết lấy được cái niềm tin ở đâu ra để đặt cược.
Ở đây, Hàn Huyệt lê theo cây mã tấu lần mò chậm rãi đi lên cười gằn, giọng nói vang vọng: "Thằng kia! Mày lúc nãy chửi ai hả!?"
Nam Vỹ Thần thở hổn hển, vừa chạy vừa quay đầu nhìn xuống, tim đã sắp nhảy ra tận cổ họng, nhanh chóng cởi đôi giày ra, ném thật mạnh vào mặt Hàn Huyệt rồi quay đầu bỏ chạy: "Tao chửi mày đấy!"
Hàn Huyệt né được chiếc thứ nhất nhưng không né được chiếc thứ hai, trên mặt đỏ lên, không biết vì chiếc giày đáp vào mặt quá mạnh hay vì tức giận mà mặt sắp trào ra cả thạch nham.
Hắn nắm chặt cây mã tấu, thằng chết tiệt!
Mày dám làm bẩn gương mặt thần tiên của tao!
Lần này thì Hàn Huyệt tung người chạy như bay đuổi theo.
Nam Vỹ Thần chạy vào phòng, Nam Vỹ Thánh và Lam Vấn Độc vội đóng cửa lại.
Còn chưa kịp thở phào, thì phập, cánh cửa gỗ bị cây mã tấu đâm thủng!
Nam Vỹ Thần đưa mắt nhìn qua, sát bên tai cô!
Hàn Huyệt tức giận mạnh bạo chém liên tục vào cái cửa, Giang Đức Giả dựa lưng vào tường chờ xem kết quả.
Nam Vỹ Thần đờ đẫn nhìn cánh cửa, nó sắp đi tây thiên thỉnh kinh rồi, cô quay đầu nói với hai người ở phía sau: "Tao lỡ miệng..."
"..." Nam Vỹ Thánh cuối đầu, mắt đỏ hoe, biết vậy đã đòi đi cùng ba mẹ qua Nhật cho rồi.
Không ở đây thì đâu cần chịu cái cảnh này.
Cứ tưởng chị sẽ làm nên cái trò trống gì. Thì ra dừng lại chỉ để ném giày vào mặt thằng đó...
"..." Lam Vấn Độc lúc này cũng chẳng biết nói gì, đem giày ném thẳng vào mặt người ta, lần này thì hay rồi...
Cánh cửa bị dở ra, Hàn Huyệt như tu la đến từ địa ngục, gương mặt phẫn nộ nhìn khắp phòng tìm kiếm Nam Vỹ Thần, bật đèn sáng lên thì thấy Nam Vỹ Thần đứng ở trên giường hốt hoảng nhìn hắn.
Hắn nghĩ rằng Nam Vỹ Thần chính là Nam Vỹ Thánh.
Hàn Huyệt cũng không quan tâm đến Lam Vấn Độc cùng Nam Vỹ Thánh hiện tại sao lại biến mất, đi đến nắm cổ áo của Nam Vỹ Thần xách lên, ánh mắt nhìn Nam Vỹ Thần như muốn lấy mạng cô: "Ngon thì xấc láo tiếp cho tao xem?" Gương mặt xinh đẹp cười thị huyết.
Vừa nhìn đến gương mặt Nam Vỹ Thần, đột nhiên Hàn Huyệt trợn mắt, lôi cổ áo cô xềnh xệch ra ngoài. Hai chân Nam Vỹ Thần không chạm đất, cổ bị nghẹn hơi, Nam Vỹ Thần lạnh mặt, thật muốn bẻ tay thằng súc vật này!
Xách Nam Vỹ Thần dơ lên trước mặt Giang Đức Giả như dơ lên con vịt, Hàn Huyệt vui vẻ nói: "Thằng nhóc này hợp khẩu vị mày không!?"
Mặt Nam Vỹ Thần xanh lét: "..." Hợp cái ông nội mày!
Hàn Huyệt đi đến nhìn Giang Đức Giả, tay vẫn lôi theo Nam Vỹ Thần, Hàn Huyệt thản nhiên nói: "Đi thôi"
Nam Vỹ Thần hít sâu một hơi, nhưng hít vào thì được, thở ra thì không được, cô khó khăn nói: "Anh trai, em... Khó thở!" Hai chân đạp đạp trong không khí, tên này cao quá!
Hàn Huyệt giật giật khóe môi, anh trai? Hắn nhìn cô à một tiếng, buông cô ra cười hì hì: "Nể tình gương mặt mày lớn lên lại đẹp trai như vậy nên tao tha..."
Nam Vỹ Thần: "..." Thằng này chắt chắn ăn mặn.
Cô biết, bọn chúng chính là muốn bắt cóc, nên thở phào một hơi.
Lam Vấn Độc chạy từ trong phòng ra, kéo thân thể Nam Vỹ Thần ra phía sau, Nam Vỹ Thần nhìn hắn tức giận sắp trào cả máu!
Đã dặn là hai thằng mày trốn ở dưới gầm giường cơ mà!
Ngu xuẩn!
Giang Đức Giả đi đến kéo tay cô, nhìn Lam Vấn Độc suy nghĩ một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, rồi cười như không cười nói: "Con trai của Lam Kính Ngữ giá cũng cao ngang ngửa tiểu tổ tông này đó"
Hàn Huyệt đi đến trực tiếp đá mạnh vào chân Lam Vấn Độc, Lam Vấn Độc rên một tiếng, trán thấm ra cả mồ hôi lạnh, tay vẫn kiên quyết nắm lấy tay Nam Vỹ Thần.
Nam Vỹ Thần đỡ người hắn, lạnh lùng nhìn Hàn Huyệt, lồng ngực cô phập phồng vì tức giận, mẹ kiếp...
Giới hạn của tao, mày sắp chạm tới rồi đó.
Nam Vỹ Thánh cũng chạy ra.
Nam Vỹ Thần cảm thấy hít thở không thông, hai thằng trời đánh này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...