Để có thể tìm được ông lão nhỏ con đã bỏ lại chúng tôi một mình, mười hai người chúng tôi tách nhau ra và đi tìm kiếm giữa đám đông.
Mới đi được một lúc, tôi liền nghe thấy một giọng nói có phần quen thuộc và cuối cùng phát hiện ra đó là tên nhóc Hoàng Nhị Đẩu, người mà hôm qua đã trêu đùa chúng tôi.
Lúc này, cậu ta đang trò chuyện với hai người khác, chẳng qua là đang nói về về đội nhặt xác chết của chúng tôi không làm được việc.
"Tôi nói cho các người biết có lẽ hai người vẫn còn chưa tin.
Hôm qua tôi đã lừa người nhặt xác nhà họ Trương vào ngôi nhà hoang ngoài thành phố đó.
Tôi chỉ ném một túi bánh khô rồi phủi đít rời đi.
Các người có biết lão họ Trương đó được tôi khen ngợi vài câu liền tưởng mình rất tài giỏi, nhưng là chỉ là đáy của cây gai mà thôi, ông ta thật sự coi mình như cọng hành.
Haha ...!"
Sau khi Hoàng Nhị Đẩu nói xong, cậu ta nở một nụ cười đắc thắng.
"Tôi nói con người cậu thật chả ra làm sao, tại sao lại vô duyên vô cớ đụng vào ông già đó? Ông chủ cho dù không coi bọn họ ra gì, nhưng cũng không sai khiến cậu làm những chuyện như vậy! Nhỡ như có người đến trả thù ông chủ, vậy thì cậu không xong đâu." Một trong hai thằng nhóc bối rối nói.
Hoàng Nhị Đẩu cong môi lộ vẻ khinh bỉ, rõ ràng không thèm quan tâm đến lời nói của bọn họ: "Ai bảo cái lão già đó không biết điều chứ? Những người khác đều lấy là ba mươi lăm nghìn nhân dân tệ, còn tôi đã ra hiệu ngầm cho ông đó tới hai lần, nhưng ông ta không nhận ra.
Tôi có thể trách ai đây? Anh em chúng ta chịu thiệt thòi, khổ sở chỉ muốn đòi chút quyền lợi không phải sao? Hơn nữa, hai người không phải mỗi người đã mất ba mươi nghìn tệ ư! "
Hai người bên cạnh chắc chắn cũng không phải người tốt gì, nghe xong lời nói của Hoàng Nhị Đẩu liền bật cười khen ngợi cậu ta xử lý tốt, làm những chuyện nở mày nở mặt cho nhà họ Đường.
Nghe đến đây thì tôi liền hiểu ra, chả trách Hoàng Nhị Đẩu lại vô cớ gây khó dễ cho chúng tôi, hóa ra là để trả thù vì đòi quyền lợi.
Tôi không còn kìm nén được lửa giận trong lòng mình, cho rằng tên Hoàng Nhị Đẩu rất thích đi kiếm chuyện với người khác nếu như mình không được chút lợi lộc nào.
Tôi kéo cổ áo sơ mi của mình lên che nửa khuôn mặt, cầm lấy một chút bùn đen xoa lên mặt vài cái, sau đó từ bên cạnh bồn hoa nhặt lên một viên gạch, nhẹ nhàng tiến đến đám Hoàng Nhị Đẩu, đợi đến khi thời cơ chín muồi, liền giơ tay đập thẳng viên gạch vào sau đầu Hoàng Nhị Đẩu.
Hoàng Nhị Đẩu vừa rồi còn đang tự mãn đột nhiên cứng đờ, chỉ kịp vươn tay che đầu, hai chân khuỵu xuống đất rồi ngất đi.
“Thằng nhóc này, mày dám đánh người nhà họ Đường, không muốn sống nữa đúng không!” Hai thằng nhóc bên cạnh khi nhìn thấy Hoàng Nhị Đẩu ngã khuỵu xuống liền trực tiếp lao về phía tôi.
Tôi biết đây là lãnh địa của nhà họ Đường, nếu thật sự bị hai người này bắt được quả nhiên không phải chuyện tốt.
Thế là tôi dùng lực ném viên gạch trên tay về phía hai người bọn họ, tranh thủ lúc bọn họ đang né tránh, tôi liền lao thẳng vào chỗ đông người, sau đó một tiếng hét như mỡ bắn trên chảo rán vang lên từ phía sau.
Vừa xông vào chỗ đông người, tôi băn khoăn không biết làm cách nào để thoát ra thì bị một bàn tay mạnh mẽ vỗ vào vai, tôi sợ hãi tột độ.
"Cậu nhóc đừng nhìn lại, nhanh đi theo tôi." Giọng nói này quá quen thuộc với tôi, hóa ra là ông lão nhỏ con mà tôi đang tìm.
Rồi ông ta đưa tôi đi một vòng và cuối cùng đi về phía một hòn non bộ.
Khi đi qua hòn non bộ, tôi thấy Thái Phụng và A Uy đều ở đây, nhìn thấy tôi đang hoảng sợ, từng người một đến hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Ông già nhỏ con vẫy tay ra hiệu cho mọi người đừng hỏi nữa rồi dẫn đoàn chúng tôi ra khỏi địa điểm đó.
Nhìn thấy trên đường không thu hút sự chú ý của người nhà họ Đường nữa, ông lão nói: "Cậu nhóc, cậu có biết hôm nay cậu quá liều lĩnh không? Nếu như bị người nhà họ Đường bắt được, có lẽ mạng của cậu cũng không giữ được, hơn nữa có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi!"
"Tôi xin lỗi, lúc đó tôi không nghĩ nhiều về điều đó.
Tôi chỉ nghĩ rằng Hoàng Nhị Đẩu thật sự là đồ tồi.
Anh ấy đưa chúng ta đến ngôi nhà hoang vì chỉ muốn đòi chút quyền lợi.
Không những thế còn bắt chúng ta ăn bánh hai ngày liên tiếp mà còn nói những lời lẽ không hay, đó là lý do tôi cố dạy cho cậu ta một bài học.
" Tôi nói thật những lời từ đáy lòng mình.
“Hổ Tử, cậu làm đúng.
Nếu tôi gặp thằng nhóc đó đó, tôi có thể sẽ đấm vào ruột cậu ta.” A Uy thẳng thắn nói.
"Đúng vậy, nên xử lí thằng nhóc đó đi, nếu không cậu ta lại tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt!"
"Đúng!" Tất cả mọi người đều cổ vũ cho cơn tức giận của Lão Tử, ngay cả Đường mập và Tần Lệ, những người luôn có hiềm khích với tôi cũng đồng ý.
“Cậu có biết cậu đã gây ra bao nhiêu phiền phức, chuyện này người nhà họ Đường làm sao có thể bỏ qua được!” Lão già vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ông à, sẽ không xảy ra chuyện đâu! Anh Hổ chỉ là đang dạy dỗ lại thuộc hạ của nhà họ Đường thôi, hơn nữa trước hết cậu ta vô lễ với chúng ta trước mà không nói cho người đứng đầu nhà họ Đường biết.
Nếu cậu ta thật sự muốn làm lớn chuyện, vậy thật sự làm mất mặt nhà họ Đường! ” Thái Phụng liền nói.
Ông lão thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Lúc các người tới, có thấy Hoàng Trung Toàn, quản gia của ông chủ không?"
“Hoàng Nhị Đẩu có liên quan đến quản gia họ Hoàng đó?” Thái Phụng khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, Hoàng Nhị Đẩu là cháu trai của quản gia họ Hoàng đó.
Đây là những gì tôi vừa mới biết, Hoàng Trung Toàn cũng là một người giỏi ăn nói trong gia đình họ Đường.
Nếu cậu ta có người chống lưng, liệu cậu có thể thoát khỏi sự truy lùng của nhà họ Đường không?" Khuôn mặt nhăn nheo của ông lão nhỏ bé càng xám xịt hơn.
Nghe xong, tôi biết hoàn cảnh của mình tệ đến mức nào, chỉ vì nóng nảy nhất thời mà suýt chút nữa hại chết tất cả mọi người, nhưng tôi không muốn làm tổn thương mọi người, vì vậy tôi kiên quyết nói: "Ông à, người nào làm người ấy chịu.
Nếu như người nhà họ Đường muốn gây khó dễ cho mọi người, vậy thì cứ để một mình tôi chịu trách nhiệm đil! "
"Được rồi, chuyện này hãy dừng lại ở đó, không ai được phép nhắc lại nữa.
Cách đây không xa có một căn nhà.
Đó là chỗ ở của một người bạn thân của tôi.
Chúng ta đến đó tạm trú trước đã!" Thấy ông lão không muốn nhắc về vụ đánh đập mà Hoàng Nhị Đẩu đã gây ra nữa, chú hai liền thay đổi chủ đề.
Khi đến ngôi nhà mà ông lão nói đến, mắt chúng tôi sáng lên vì nó thực sự khác xa so với nơi đổ nát mà nhà họ Đường đã sắp đặt.
Tôi bước vào sân lớn và cảm thấy ở đây có một luồng khí giàu sang và quyền quý, như thể đang bước vào dinh thự của một nhà quý tộc thời xưa.
Người theo sau là một phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào chính điện, thấy một ông già tóc bạc đang ngồi uống trà ở bàn Bát Tiên, nhìn thấy chúng tôi liền mỉm cười và gật đầu.
"Lão tôn, lúc tôi bước vào ông liền ngồi ở đó uống trà.
Tôi đã giải quyết xong việc mới trở về, ông vẫn còn chưa có động đậy, thật sự không sợ uống nhiều sẽ đái ra quần ư!" Ông lão nhỏ con nói đùa một cách hóm hỉnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...