Trịnh Kì đối với lời nói này cảm thấy rất đau lòng.
Câu chuyện cuộc đời của Nhược Hi, hay là nhà văn Cố Mạc vốn không phải là chuyện đáng nói.
Chỉ có một số đồn đại rằng, y cùng nhà văn mạng Lam Tử có quan hệ.
Lần ấy khi biết được danh tính của Nhược Hi, Trịnh Kì cũng vội xem qua trên các diễn đàn, ngoài những thông tin ngày tháng năm sinh, cả tên thật cũng chưa từng được tiết lộ.
Kèm theo một vài tấm ảnh chụp được sườn mặt của y, hoặc là đôi lúc trúng chính diện, nhưng khá mờ nhạt.
Có lẽ cô bé ấy cũng phải tinh mắt lắm, hoặc là fan cuồng nồng nhiệt.
Bởi vì chính Trịnh Kì còn không nhận ra y mà.
Trịnh Kì không hay đọc sách, chỉ dạo gần đây nhân viên bàn tán xôn xao các tác phẩm của Nhược Hi, lúc đó mới tò mò đọc thử.
Cũng đồng thời nhận ra người bản thân để mắt là một nhà văn.
Trịnh Kì nhận ra tình cảm của mình, có lẽ cũng không quá muộn.
Nhưng căn bản gã không có ý định thổ lộ.
Chỉ là cảm thấy thích, muốn nhìn thêm và nhìn nhiều hơn nữa.
Đến khi Nhược Hi gặp vấn đề, gã cũng đã cản không được bản năng, cứ như chạy đi tìm tình đầu vậy.
Lúng túng đến mức không biết nói gì.
Lần này gã đã hiểu cảm giác của một số nữ sinh khi thổ lộ với người mình thích là như thế nào rồi.
"Nhưng em cứ thích anh.
Anh rất tốt."
Trịnh Kì nói xong đột nhiên cảm thấy hối hận.
Nhược Hi như cũ không đổi sắc.
"Anh biết."
"Nhưng em sẽ sớm hối hận thôi.
Em cũng sẽ thích một người phụ nữ, ở đó lập nên gia đình của mình."
Nhược Hi gượng cười.
Nhược Qua có vẻ không hiểu câu chuyện, cũng giơ hai tay lên trời, "Con cũng thích papa!"
Trịnh Kì méo mó, vẫn lặp lại.
"Em chỉ thích anh thôi."
Nhược Hi nghe đến cảm động.
Tưởng Húc khi ấy, một câu cũng chưa từng nói thích y.
Mặc dù cho hiện tại y chưa biết lời này có là thật lòng hay không.
Nhược Hi khe khẽ phấn khởi.
Trong lòng cứ như nở hoa vậy.
Nhưng từ trong ánh mắt Trịnh Kì khi đó, không có sự ghét bỏ, cũng không có sự gian dối.
Trịnh Kì cứ như một thiếu niên độ tuổi chưa trưởng thành, ngây ngây ngô ngô đuổi theo ánh sáng của mình.
Mặc dầu cho giá trị Nhược Hi có thể không đến mức như vậy.
Nhược Hi xoa đầu Trịnh Kì, mái tóc nhuộm có vẻ cưng cứng, nhìn khá bốc đồng.
Chỉ là tính cách của gã thì đơn thuần quá.
Ngoan ngoãn ôn hoà.
"Em về nghỉ ngơi, hôm sau lại ghé nhà anh, cùng đi ăn nhé?"
Một lời này đã thành công dụ Trịnh Kì, gã nhanh chóng gật đầu, cười tươi như hoa.
Hơn nửa đêm Trịnh Kì vẫn chưa ngủ được.
Bình thường gã vẫn ngủ giờ này, hôm nay lại hưng phấn quá độ.
Gã còn không nghĩ Nhược Hi không hề từ chối, chỉ có chút do dự.
Trịnh Kì như đạt được điểm tối đa, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Ngã cả ra đất.
Nhược Hi vội nhắn tin.
"Bị ngã à?"
Trịnh Kì đỏ cả mặt.
"Em...!em phấn khích quá, không biết nên làm thế nào nữa."
Nhược Hi ngẩn cả người.
"Anh không biết em thích anh đến mức nào đâu.
Em sợ ngủ dậy, chỉ thấy mọi thứ trở lại như ban đầu."
Nhược Hi cười cười.
"Ngủ đi."
Đèn phòng bên lúc này mới tắt.
Nhược Hi trở về phòng, bấm bật máy tính.
...
Dạo gần đây công việc của Nhược Hi không mấy suôn sẻ.
Phía biên tập liên tục làm gắt, bắt Nhược Hi giao nộp số lượng bản thảo không hề thấp.
Nhược Hi cảm giác như nghẹt thở.
Gần đây nhất người kia còn tới tìm y, mắng đủ điều.
Nhược Hi bị mắng đến mức ngẩn đầu không được.
Trong số đó còn có những lời như, y có vẻ đang sắp hết thời.
Nhược Hi sợ Nhược Qua nghe mấy lời không tốt, phải gởi sang chỗ Trịnh Kì.
Trịnh Kì ban đầu không biết, sau đó nghe âm thanh ồn ào, mới nhận ra.
Nhược Hi bản tính khiếm tốn, tự ti, chỉ dám đứng lắng nghe, lại xin lỗi.
Cuối cùng bản thảo được thông qua đã là chuyện của gần một tháng sau đó.
Nhược Hi gầy xọp, trông khá thảm thương.
Trịnh Kì nhìn y đi đứng liêu xiêu, trong lòng nóng nảy làm cho y một nồi mâm chén thịt cá đầy đủ.
Nhược Hi buồn cười.
Y ăn mấy gắp cá, cảm thấy rất ngon, lại ăn thêm.
Ăn đến no cả bụng.
Trịnh Kì vẫn chưa yên tâm, cứ lèm bà lèm bèm về vấn đề sức khoẻ.
Cứ như vậy ăn đến hơi trướng bụng.
Nửa đêm thì bị đau dạ dày.
Nhược Hi lục cục trong phòng, đau đến mắt mũi đều mờ mịt, thời điểm tìm thuốc uống không thấy rõ, đánh đổ cả ly nước ra sàn.
Tiếng động không lớn.
Trịnh Kì lại ngoái đầu qua.
Gã sợ mình nghe nhầm, gọi vài tiếng "Anh Nhược."
Nhược Hi sợ đến co người lại, đưa tay bịt chặt miệng, nghe được tiếng Trịnh Kì về giường mới tiếp tục tìm thuốc.
Trong phòng không bật đèn, Nhược Hi lờ mờ rọi flash xuống sàn nhà, miểng chai li ti như pha lê, rất khó để dọn.
Y bất cẩn ngã xuống, phát hiện đạp trúng miểng chai rồi.
Trịnh Kì lúc này nhắn tin qua điện thoại, điện thoại sáng bừng trong đêm.
"Em qua nhà anh."
Nhược Hi bất đắc dĩ trả lời, chìa khoá trong cái thảm lót trước cửa.
Trịnh Kì vội vàng chạy tới, sau đó bật đèn, cảnh tượng trước mặt làm gã suýt chút đã không kiềm chế được mắng Nhược Hi.
Nhược Hi miễn cưỡng cười, "Đưa anh đi bệnh viện với."
Vết thương ở chân khá sâu, phải tiểu phẫu gắp thuỷ tinh ra, trước đó Nhược Hi còn phải phẫu thuật cắt một phần dạ dày.
Đến khi xong xuôi đã là sáng ngày hôm sau.
Trịnh Kì trở về đưa Nhược Qua đến bệnh viện.
Dạo gần đây đang nổi bộ phim hoạt hình "Tên cướp làng Aline", Nhược Qua coi đến nghiện, Trịnh Kì ghé cửa hàng đồ chơi mua cho bé cái mặt nạ siêu trộm.
Nhược Qua đeo suốt đường đi, luôn miệng hỏi cháu có ngầu không.
Trịnh Kì gật đầu.
Nhược Hi nằm truyền dinh dưỡng, ngoài việc chỉ được dùng tăm bông chấm nước, còn lại đều không ăn được gì.
Nhược Hi phát chán, đem chân lắc lư qua lại.
Trịnh Kì thả Nhược Qua, thằng bé vừa thấy Nhược Hi liền chạy tới, oà một cái hù y.
Chân nó ngắn tũn, nhảy lên đòi được bế.
Nhược Hi bế nó lên đùi mình, cách miệng vết thương một khoảng, bắt đầu giỡn với con.
Nhược Qua hôn đầy lên mặt y, nước miếng nhoè nhoẹt khắp cả mặt.
Trịnh Kì cười, chọc má nhóc con.
Nhóc con cũng không vừa, lại hôn lên mặt gã.
Thế là gã cũng có một bãi nước miếng bóng loáng.
Nhược Hi ôm bụng lăn lóc nhịn cười.
Cứ như vậy đùa đến qua giờ cơm, Nhược Qua nằm trên ghế sô pha ngủ mất, nắm tay cuộn tròn đặt bên má, trông rất đáng yêu.
Trịnh Kì đếm đủ thời gian, lúc này mới mua cháo lỏng cho Nhược Hi.
Nhược Hi áy náy.
"Cảm ơn em, cứ làm phiền em mãi."
Trịnh Kì còn đang phà trà, nghe như vậy liền giải thích, "Chỉ vì là anh nên em không ngại.
Sau này cũng không ngại."
"Là em chủ động muốn lo lắng, phiền cái gì chứ?"
Nhược Hi hai tay còn đương cầm bát, nghe những lời này đột nhiên cảm giác rất mơ hồ.
Rốt cuộc là thiếu niên này thích y đến mức nào? Thích nhiều bao nhiêu? Liệu có thể kéo dài được hay không.
Hay chỉ là tình cảm nhất thời, qua một thời gian thì chẳng còn nữa?
Gã sẵn sàng đêm tối đưa một đứa bé không máu mủ đi bệnh viện, cũng sẵn sàng nấu cơm cho y, vì y mà đưa đón Nhược Qua.
Liệu nồng nhiệt đó có thể mãi mãi kéo dài không?
Nhược Hi bỏ ra năm năm, sớm đã không còn thời gian để chơi đùa nữa rồi.
Năm sau y đã ba mươi sáu.
Có còn gì là trẻ trung nữa đâu?
Trịnh Kì nhận ra phiền muộn của y, sau đó đưa tới một cuốn sách.
Là "Bức thư tình của Napoleon gởi nàng Josephine".
Trịnh Kì không đọc lắm về những thứ lãng mạn, hôm nay đi dạo thì đột nhiên trông thấy.
Nhược Hi hai mắt tròn xoe.
"Bản đầu đó ạ, chưa chỉnh sửa nhiều đâu."
Nhược Hi cầm cuốn sách, nước mắt cứ như vậy chảy ra.
Chỉ trách y nhạy cảm đa sầu, trước giờ không được ai đối xử tốt, lần đầu tiên có người hiểu được mình, Nhược Hi cảm động đến nức nở.
Trịnh Kì ôm lấy y, luôn miệng bảo là y xứng đáng được như vậy.
Những lời này lần đầu tiên Nhược Hi nghe thấy.
Hoàn toàn đều là lần đầu tiên.
Trịnh Kì dỗ được Nhược Hi, nhìn y cẩn thận xoa xoa bìa sách, đột nhiên thấy ruột gan đều như thắt lại.
Thời điểm Trịnh Kì muốn đi mua thêm dụng cụ cá nhân, Nhược Hi chỉ sợ gã bỏ đi không về, cuống quít kéo góc áo đối phương.
"Nếu anh đồng ý lời nói kia của em, liệu có còn muộn không?"
Trịnh Kì nắm lấy tay y, đặt lại trong chăn.
"Anh cứ suy nghĩ đi đã.
Không muộn."
"Bất kì lúc nào em cũng có thể chờ anh."
Nhược Hi viền mắt còn sưng đỏ, trông giống như bị bắt nạt.
Vẫn không an tâm lặp lại.
"Hay là chúng ta thử đi?"
Trịnh Kì lần này cũng không còn nhịn nữa, cảm giác lâng lâng.
Quân tử chính nhân gì đó không còn, cảm giác muốn đem Nhược Hi khảm chặt vào lòng.
Vẫn là nên thật lòng thì hơn.
"Vậy thì chúng ta thử nhé?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...