Phương Tư Nhã không phải chưa từng gặp những trường hợp không ngờ được khi bước đến phòng thẩm vấn. Thậm chí, cô cũng từng đối mặt kẻ đã cứu mạng mình trong phòng tra án. Chỉ là bản thân không ngờ, lần này, người đó là Mạc Bắc.
"Mạc Bắc! Tại sao lại là chị?" Phương Tư Nhã không giấu được thảng thốt.
"Chị không có làm!"
"Khi chị đến...cửa đã mở rồi!" Giọng Mạc Bắc run lên.
Mạc Bắc biểu hiện vô cùng mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu không có sức sống, tròng mắt đỏ lừ như vừa trải qua một nỗi kinh hoàng khiến bản thân không thể chống đỡ, yếu ớt đáp lại Phương Tư Nhã, câu nói như thể đã phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Phương Tư Nhã ngồi xuống, thẩn thở nhìn người trước mắt mình một hồi lâu, Mạc Bắc vẫn cúi gầm mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau mà không hề có dấu hiệu vùng vẫy.
"Lão Bân à, lấy cho chị ấy một ly cà phê nóng và suất bánh mì." Phương Tư Nhã quay sang lão Bân bên cạnh, ánh mắt vẫn không giấu nổi đau lòng.
"Chị không đói!"
"Nhưng chị phải tỉnh táo và bình tĩnh kể lại cho cảnh sát tụi em biết, thật sự chuyện gì đã xảy ra và tại sao chị lại xuất hiện ở căn nhà đó." Phương Tư Nhã nhẹ nhàng.
Mạc Bắc trông bề ngoài lãnh đạm nhưng thật ra trong lòng bối rối đến mức không biết phải trả lời cảnh sát như thế nào. Cô không nhớ bản thân đã lặp lại bao nhiêu lần câu nói mình không giết người. Nhưng đó thực sự là những gì cô có thể mở miệng nói được vào lúc này.
Phương Tư Nhã không rõ có phải Mạc Bắc đã chứng kiến hiện trường đẫm máu đó mà ám ảnh đến mức thất thần như thế không, nhưng Phương Tư Nhã không dám loại trừ biến số, chính là không dám loại trừ người trước mặt mình là hung thủ.
Tuy nhiên, trước tình trạng tinh thần hiện tại của Mạc Bắc, Phương Tư Nhã nghĩ cũng không thể khai thác được gì nên ra hiệu cho Lão Bân kết thúc thẩm tra và đưa Mạc Bắc trở lại phòng tạm giam.
"Gọi người bắt được Mạc Bắc ở hiện trường đến đây, tôi muốn đích thân lấy lời khai."
"Rõ, sếp Phương." Cảnh viên đi bên cạnh lập tức nhận lệnh.
"Ngoài ra, lão Bân, chú giúp cháu đến hỏi thăm hàng xóm của các nạn nhân xem, hôm đó đã xảy ra chuyện gì, điều tra thêm thân thế về 5 cô gái nữa."
Khi vừa ra ngoài sảnh của đội trọng án, Phương Tư Nhã kịp trông thấy tiếng dằn co của Tiểu Cảnh.
"Tử Du!" Phương Tư Nhã lên tiếng.
"Dì Phương, bác sĩ Mạc..." Hà Tư Du với đôi mắt đỏ lự, ngấn nước vẫn còn, chạy vội đến chỗ Phương Tư Nhã.
"Được rồi! Dì biết rồi nhưng cháu không nên đến đây." Phương Tư Nhã nghiêm nghị.
"Cháu muốn gặp bác sĩ!"
"Hiện tại Mạc Bắc đang là nghi phạm chính của vụ án, ai cũng không thể gặp."
"Chị ấy làm sao có thể là nghi phạm chứ, sao có thể giết người chứ? Chị ấy là bác sĩ cơ mà, các dì có nhầm lần gì không chứ?" Hà Tử Du gào lên.
"Tử Du à, cháu bình tĩnh đi, vụ án chỉ đang điều tra làm rõ, chưa có kết luận." Phương Tư Nhã ra sức an ủi, một mặt khác, bước gần đến ôm lấy Hà Tử Du vỗ về.
"Vậy tại sao lại không cho cháu gặp chị ấy, làm ơn đi, chị ấy không quen không gian hẹp đâu." Hà Tử Du vùng vẫy, muốn lao vào nhưng đã được Phương Tư Nhã khống chế.
"Tử Du à! Cháu có thể đừng cứng đầu thế không, bản thân dì cũng tin Mạc Bắc không có giết người, tụi dì vẫn đang cố gắng tìm ra sự thật, nhất định không làm khó bác sĩ Mạc từ đây cho đế khi có kết luận cuối cùng."
"Không làm ơn! Chị ấy không giết người đâu mà, dì tin cháu được không?" Hà Tử Du bật khóc nức nở trong lòng Phương Tư Nhã.
Khi dành thời gian an ủi và đưa Hà Tử Du trở về nhà của Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã trở về lại cảnh cục, nhìn đống hồ sơ liên quan đến vụ án, Phương Tư Nhã thở dài rồi lôi điện thoại di động từ trong túi áo.
[Kỳ Ngôn! Về nhà đi, Mạc Bắc có chuyện rồi.]
Khi mọi người đã được phân công để điều tra tình tiết liên quan đến vụ án, Phương Tư Nhã vẫn thẩn thờ ngồi trên bàn làm việc và nỗ lực xâu chuỗi các manh mối mà cảnh sát có được tính đến hiện tại.
Tiểu Cảnh nhận ra vẻ mệt mỏi khác thường trên người Phương Tư Nhã. Đây không phải là lần đầu tiên Phương Tư Nhã đối mặt với các vụ án mạng có tính chất nghiêm trọng hoặc hung thủ là người mà bản thân từng quen biết.
Nhưng lần này, nghi phạm đó là Mạc Bắc, người mà Phương Tư Nhã luôn có một niềm tin mãnh liệt về lòng chính nghĩa, dù chưa từng hợp tác nhưng Mạc Bắc và Phương Tư Nhã kính trọng nhau vì những câu chuyện mà họ nghe được khi còn công tác tại Mỹ.
Phương Tư Nhã càng nghĩ đến hiện trường vụ án, càng nghĩ đến Mạc Bắc, cô chỉ biết thở dài.
"Chị muốn uống cà phê không?" Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Cảnh ùa đến bên tai.
"Không cần đâu."
"Chị Tư Nhã, đó là người quen của chị sao?" Tiểu Cảnh nhẹ nhàng hỏi, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Phương Tư Nhã.
"Ừ! Là một người bạn chính trực mà chị từng biết."
"Chị vẫn còn tin điều đó chứ?"
"Chị không biết. Nhưng đến giờ chị vẫn tin chị ấy không phải nghi phạm."
"Nếu chị cần em làm gì, em nhất định sẽ làm cho chị." Tiểu Cảnh khẳng khái, tấm lòng của Tiểu Cảnh
Ngay khi nhận được tin qua WeChat của Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn lập tức trở về Tô Hàn bằng chuyến bay sớm nhất từ Thành Đô.
May mắn là khi Tư Nhã gửi tin nhắn, Tạ Kỳ Ngôn cũng vừa đáp xuống Thành Đô, cô dự tính sẽ ghé Anh Châu vài ngày để thăm mẹ mình khi đã giải quyết xong mối quan hệ với Gia Hoa.
Nhưng lịch trình lại có chút thay đổi, Tạ Kỳ Ngôn vừa đặt chân đến Tô Hàn đã chạy ngay đến cảnh cục.
"Sếp Tạ." Tiểu Ca hô to khi thấy Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện, những ánh mắt đỏ ửng nhìn lấy người sếp của mình, có vẻ mọi người đều không về nhà từ đêm qua.
"Pháp y có kết quả chưa?"
"Vẫn chưa, trưởng khoa Hàn vẫn còn đang trong phòng khám nghiệm."
"Tư Nhã, lời khai thẩm vấn và ghi chép hiện trường, gửi hết cho tôi."
"Tôi hiểu rồi."
Khi phân phó việc bên ngoài cho Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng đến phòng khám nghiệm để gặp Hàn Hân Đình.
"Đình Đình!" Tạ Kỳ Ngôn ra vào phòng khám nghiệm dạo gần đây cũng không cần gõ cửa.
"Cậu về rồi à!"
"Cậu có phát hiện gì không?"
"Hung thủ là một người máu lạnh và tàn bạo."
"Cái gì chứ?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, nằm mơ cũng không nghĩ người ta sẽ nói về Mạc Bắc bằng những từ như thế.
"Ngôn Ngôn à, cậu có nghĩ bác sĩ Mạc là người như vậy không?" Hàn Hân Đình vừa nói vừa cởi bao tay của mình ra, bước về phía Tạ Kỳ Ngôn.
"Tất nhiên là không."
"Toàn bộ 5 nạn nhân, đều là nữ, độ tuổi trung bình từ 24 đến 27 tuổi, không có dấu hiệu phản kháng trước khi chết, tất cả điểm chung trên cơ thể của họ chính là không có vết xây xát nặng, nghĩa là gần như không phản kháng, các dấu vết hiện tại trên người đều cũ nghĩa là không phải gây ra do lúc bị sát hại."
"Phần dạ dày chỉ có bã của trái cây và một ít thuốc ngủ hàm lượng nhỏ."
"Có đủ để họ mất khả năng phòng vệ không?" Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng nắm bắt.
"Không! Vấn đề làm theo liều lượng chứa trong bao tử chỉ có tác dụng điều tiết, không thể làm người ta ngủ đến bất tỉnh không hay biết gì, nghĩa là nếu hung thủ gây án, cơ bản họ có thể phản kháng được, chỉ là yếu ớt thôi."
"Điểm đáng chú ý nằm ở cách gây án của hung thủ."
"Cậu muốn nói đến điểm nào?"
"Thủ pháp của hung thủ với 2 nạn nhân ở phòng đơn, chính là đâm chính xác vào động mạch chủ, sau đó, cắt ở các ven để xả máu.
Riêng 3 nạn nhân còn lại dù bị đâm nhiều nhát, các nhát đâm đều rất nông, nhưng nhát nào cũng đều nằm ở vị trí dễ bị xuất huyết nhất, điều đó tăng tốc độ máu chảy ra bên ngoài, khiến họ tử vong nhanh hơn, có điều trong quá trình đó sẽ xảy ra co giật, có thể nói rất tàn nhẫn."
"Và để tạo ra các vết thương như vậy, cần có 2 yếu tố quan trọng."
"Hung khí phải là vật cực kỳ sắt nhọn, có độ sát thươn cực cao và hung thủ phải là người hiểu rõ về vị trí lưu thông máu của cơ thể người."
"Ý cậu muốn là gì?" Tạ Kỳ Ngôn lờ mờ đoán được thông điệp của Hàn Hân Đình.
"Gộp các yếu tố đó lại thì hung thủ phải là bác sĩ hoặc người có chuyên môn y tế."
"Hơn nữa, dấu giày phát hiện ở hiện trường trùng khớp với đôi giày Mạc Bắc đang mang."
Hàn Hân Đình chậm rãi kết luận, ánh mắt không quên quan sát tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn khi đón nhận điều này.
Cốc! Cốc!
"Sếp Tạ, cục trưởng Lâm và mọi người đã có mặt ở phòng họp, sếp và trưởng khoa Hàn mau đến nhé!" Lão Hổ hớt hải chạy vào thông báo.
Theo chân lão Hổ, tại phòng họp của tổ trọng án cảnh cục Ưu Đàm.
"Báo cáo pháp y thế nào?" Lâm Chính mở cầu cuộc họp một cách thẳng thắn, trên trán ông vẫn còn lấm tấm mồ hôi và chân mày thì nhăn nhúm. Có vẻ như Lâm Chính vừa trải qua một cuộc gọi giải trình đầy căng thẳng với cấp lãnh đạo như mỗi lần Ưu Đàm tiếp nhận án mạng.
"Vẫn chưa có, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành vào sáng mai, vẫn còn nhiều tình tiết cần kiểm tra." Hàn Hân Đình bình thản.
"Cả sơ bộ hay phác thảo vẫn chưa thể đưa ra hay sao?" Lâm Chính nôn nóng.
"Chú biết tôi sẽ không nóng vội đưa ra những quan điểm dễ làm bản thân chệch hướng mà." Hàn Hân Đình cau mày, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ động thái này chính là bao che cho Mạc Bắc. Riêng Lâm Chính, ông ấy cũng không thể làm được gì hơn, đành tức giận chuyển hướng sang cảnh viên đội trọng án.
"Thế nghi phạm bắt được thì sao, đã chịu nhận tội chưa, có đủ bằng chứng chưa?"
"Vẫn chưa có nhiều bằng chứng để kết án, chúng ta vẫn cần phải điều tra thêm và đợi bảng khám nghiệm chính thức từ pháp y." Phương Tư Nhã nghiêm túc trả lời.
"Mấy người có lý do gì mà lại chậm chạp thế hả, đây là thảm sát, mấy người có nhận thức được không, chúng ta đang điều tra, không phải nghỉ dưỡng." Lâm Chính tức giận đập mạnh xuống bàn, đây cũng là lần đầu tiên ông thể hiện ra như thế.
"Bọn phóng viên đã ngửi thấy mùi ép chết cảnh sát chúng ta rồi đó. Tại sao những vụ án như thế này cứ ập đến Tô Hàn chứ hả?"
"Đây vụ thảm sát đến 5 người trong một đêm tại khu vực đang được coi là an toàn nhất Anh Châu, bọn phóng viên đã viết không biết bao nhiêu bài để gây sức ép bắt chúng ta mau chúng lôi ra được tên hung thủ, người dân thì cứ liên tục làm loạn thùng góp ý, lãnh đạo ngày đêm khiển trách chế độ an ninh của chúng ta không biết bao nhiêu lần rồi." Lâm Chính nổi đóa.
"Tạ Kỳ Ngôn, chú không cần biết cháu làm cách gì, 3 ngày sau, đưa ra cho chú một cái tên."
"Chú..." Tạ Kỳ Ngôn nhổm người, dự tính phản kháng.
"Nếu cháu không muốn phóng viên cứ tiếp tục khoa môi múa mép về năng lực của cảnh sát, lãnh đạo làm ầm ĩ cả lên thì mau giải quyết vụ án này đi, không có trả giá đâu." Nhưng Lâm Chính không hề khoan nhượng.
Thậm chí, ông còn ghé sát tai của Tạ Kỳ Ngôn, giọng nói cứng rắn cũng có một chút răn đe.
"Chúng ta đang bước vào giai đoạn thương thảo của thành phố, Tô Hàn xây dựng là trọng điểm an ninh và an toàn bậc nhất để khai thác đầu tư, du lịch, tuyệt đối, chúng ta không thể để xảy ra những chuyện này."
Khi Lâm Chính rời đi cùng cơn thịnh nộ hiếm thấy, cả phòng trọng án gần như chìm trong khoảng lặng và tiếng thở dài. Đợi đến khi Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.
"Chúng ta có gì liên quan đến hung thủ không?"
"Dấu giày dính máu, một số dấu vân tay trên cốc trong nhà, có dấu vân tay thuộc về Mạc Bắc. Hiện trường không tìm thấy hung khí gây án, những dấu tích ở hiện trường, toàn bộ thuộc về 5 nạn nhân." Lão Bân trả lời.
"Đã điều tra được danh tính của họ chưa? Và báo người nhà của họ chưa?"
Trần Mỹ Na - 25 tuổi, Trần Mỹ Vân - 27 tuổi, Hạ Chỉ - 25 tuổi, Uông Khiết - 27 tuổi và Trà Nhân Hoa - 26 tuổi. Cả năm cô gái này đều không phải người dân ở Anh Châu mà từ các khu vực ở phía Nam Thành Đô đến. Dù đến từ vài nơi khác nhau, nhưng họ lại nhanh chóng kết thân vì đều làm chung ở cửa hàng đá quý cao cấp thuộc khu trung tâm danh tiếng bậc nhất ở Tô Hàn.
Từ đồng nghiệp, họ trở thành người cùng nhau và chung sống với nhau rất hòa thuận. Theo lời kể của hàng xóm, cả 5 cô gái trong độ tuổi còn rất trẻ, bản thân ăn mặc cũng rất thời thượng nhưng họ lại sống rất hiểu chuyện, không bao giờ dắt đàn ông về nhà hay qua đêm. Cả 5 người bọn họ còn rất thân thiện, nếu có thời gian cũng không ngại giúp đỡ hàng xóm.
Hai chị em Trần Mỹ Na và Trần Mỹ Vân còn thuộc dạng tay nghề rất khéo, nấu ăn rất ngon. Khi có dịp, họ vẫn mang một ít đồ ăn sang biếu hàng xóm. Trong mắt mọi người, 5 cô gái trẻ này là kiểu người nhất định không có kẻ thù.
"Trong ngày phát hiện ra vụ án, người báo án là hàng xóm cạnh nhà của 5 cô gái này, tình cờ, cảnh sát khu vực cũng bắt được bác sĩ Mạc với thái độ khả nghi, trùng khớp bác sĩ Mạc là người được cô hàng xóm nhìn thấy đã chạy khỏi nhà của 5 cô gái."
"Đã loại trừ khả năng nào?" Tạ Kỳ Ngôn hỏi Phương Tư Nhã.
"Cướp của giết người, tư trang và tiền bạc vẫn còn nguyên, chỉ có vài dấu vết lục lọi nhưng ví tiền của các nạn nhân đều không bị lấy đi." Phương Tư Nhã tường tận.
"Thông thường vụ án giết người như thế này xảy ra, nếu không phải là cướp của thì là lỡ tay ngộ sán, hiện trường có vẻ không giống. Hoặc vụ án có thể là sản phẩm của những sát nhân tâm thần, hoặc liên quan đến tư thù cá nhân." Tạ Kỳ Ngôn cau mày phân tích.
"Lão Bân, lão Hỗ! Hỏi thêm ở chỗ làm của các cô gái ấy, mở rộng điều tra mối quan hệ cá nhân của họ."
"Rõ! Sếp Tạ."
"Tư Nhã, cùng tôi đến hiện trường vụ án một chuyến."
"Được!"
"Đình Đình!" Tạ Kỳ Ngôn đột ngột quay sang khi mọi người trong phòng trọng án nhanh chóng rồi đi.
"Biết rồi, cậu đi đi, Mạc Bắc, tôi sẽ lo cho." Hàn Hân Đình bắt được ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn.
Từ ngày cả hai tường tận tình cảm của nhau, cũng là lúc cả hai không cần dùng quá nhiều lời để nói cho đối phương biết xem họ đang nghĩ ngợi điều gì.
Người đang bị tạm gia không chỉ là một người bạn, nhiều hơn là người mà Tạ Kỳ Ngôn quý trọng và không muốn tổn thương, càng là người quan trọng đối với cháu gái Tạ Kỳ Ngôn, nên Hàn Hân Đình hiểu rõ Tạ Kỳ Ngôn lo lắng cho Mạc Bắc thế nào.
Dẫu sao Mạc Bắc vẫn là nghi phạm, có những thứ bắt buộc phải trải qua trong tư cách của kẻ đang nghi ngờ mắc tội, Hàn Hân Đình chỉ có thể làm trong khả năng của mình để mang đến điều kiện tốt hơn cho Mạc Bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...