Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Trở về cảnh cục, họ mở cuộc họp để bàn luận về các manh mối có trong vụ án. Hàn Hân Đình lười nhác quăng người lên ghế làm việc của mình, ngáp một tiếng rồi nhắm mắt nhưng đôi tai tinh ranh vẫn lắng nghe rõ mồn một lời báo cáo của mọi người.

Tiểu Cảnh là người báo cáo trước.

"Sau khi điều tra lịch sử cuộc gọi. Ngày hôm đó, Đào Tại Thường chỉ liên lạc với 3 người là đồng nghiệp của cô ấy A Nhu, một người là nhân viên bán đồ lót rất quen thuộc muốn thông báo cho cô ấy về mẫu đồ lót mới, người còn lại là Triệu Tuấn Đường."

"Đã điều tra người này chưa?"

"Anh ta là trưởng phòng xuất khẩu trong công ty của Đào Tại Thường. Có điều Đào Tại Thường làm ở phòng hành chính B, cơ bản ngoài là đồng nghiệp cùng công ty thì cũng không thể có liên đới trong công việc."

"Còn tin tức của mọi người thế nào?"

"Sếp Tạ! Ở hiện trường không phát hiện nhẫn, chúng tôi đã lùng sục nhiều nơi vẫn không có tung tích. Có thể hung thủ đã mang đi hoặc có thể nạn nhân vốn không mang nhẫn ngày hôm đó."

"Ngoài ra, chúng tôi cũng đã cho người đi hỏi về thời niên thiếu của cô ấy vốn không quen biết nhiều bạn khác giới, mối quan hệ bạn bè không mấy ai thân, toàn bộ là bạn học không quá nhiều liên kết. Chỉ có duy nhất một lần trước khi tốt nghiệp, cô ấy cao hứng giới thiệu mình có quen một người bạn trai là đàn anh trong trường cũng là đội trưởng đội bóng rổ, tên là Triệu Tuấn Đường."

Hai mối nối đều dẫn về một cái tên, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng mình không thể bỏ lỡ. Cô nhanh chóng cùng động đội đến nhà Triệu Tuấn Đường.

Trong lúc mọi người vội vàng chạy ra xe, Tạ Kỳ Ngôn toan rời cùng đoàn người nhưng bất giác lại nhớ ra Hàn Hân Đình đang ngồi đấy!

"Có đi cùng không?"

"Không! Muốn đi xem bây giờ nạn nhân muốn nói gì với tôi!"

Nói rồi! Hàn Hân Đình phất tay bảo Tiểu Ca không cần phải đi theo mình. Phong cách làm việc độc lai độc vãng của Hàn Hân Đình trước giờ nổi tiếng thế nào, Tiểu Ca cơ bản có nghe qua.

Ngoại trừ việc khám nghiệm thi thể, mỗi lúc cần tìm manh mối, Hàn Hân Đình sẽ khóa cửa nhốt chặt mình với nạn nhân, cùng họ trò chuyện thông qua các manh mối để lại trên cơ thể. Những lúc cần tập trung cao độ như thế, cô không tiếc đuổi người ra ngoài.

"Có gì báo ngay tôi biết!"

Tạ Kỳ Ngôn gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng rời đi cùng đồng đội. Họ cần tranh thủ để truy tìm sự thật, để càng lâu, oan ức càng nhiều.


Trong phòng khám nghiệm, Hàn Hân Đình mặc vào chiếc áo khoác blouse màu xanh, găng tay kéo cao gọn gàng, cô tỉ mỉ đi đến gần Đào Tại Thường, giọng nói nhỏ nhẹ hoàn toàn thoát khỏi sự cao ngạo thường ngày.

"Chị à! Thật ra thì chị vì sao mà chết? Chị phải thành thật nói cho tôi biết."

"Hung thủ có phải là Triệu Tuấn Đường hay không?"

"Tại sao chị lại vá màng trinh, chị cảm thấy bản thân không trong sạch hay sao?"

"Hắn ta thích gái trinh à? Hay chị muốn giữ trái tim của ai sao?"

Vừa nói, ánh mắt của Hàn Hân Đình chầm chậm quan sát những vết thương đang xuất hiện trên người của Đào Tại Thường, trong đầu cũng xuất hiện những lý giải để tạo thành một câu chuyện liên quan đến Đào Tại Thường. Đúng lúc này, sự quan sát của cô rơi xuống khuôn mặt của nạn nhân. Cô với tay lấy kính lúp soi rõ.

Một vết mờ khớp với dấu ngón tay bắt đầu nổi lên mặt của Đào Tại Thường. Nhìn kỹ, đây là vệt son môi được kéo từ miệng của nạn nhân đến gần gò má. Hàn Hân Đình cau mày.

"Chị! Có phải hung thủ đã từng dằn co với chị? Ngược đãi chị? Hắn đã tức giận bóp mặt của chị và muốn xâm hại chị không? Hắn đã dùng ngón tay kéo son môi từ miệng lên đến gò má của chị?"

"Không đúng! Nếu dùng sức như vậy đường son từ miệng lên đến má sẽ hằn rõ. Hơn nữa, khi chị giãy giũa, dấu son này sẽ để lại vết hằn của ngón cái."

"Hắn là người có tình cảm với chị? Hắn vuốt ve khuôn mặt của chị sau khi chị chết? Hắn đau lòng sao?"

"Nhưng tại sao hắn lại không cưỡng hiếp chị? Hắn sợ sao? Hắn không muốn làm tình với chị hay hắn cảm thấy mình không thể làm tình với chị?"

Hàn Hân Đình càng nghĩ càng cảm rơi vào trạng thái tập trung, cô nhắm mắt để cố gắng mường tượng một bức tranh hoàn chỉnh nhưng cô lắp thế nào vẫn không có đủ mảnh ghép để giải đáp những thắc mắc của mình.

Lúc này, ở nhà của Triệu Tuấn Đường, Tạ Kỳ Ngôn và lão Hổ cũng cảm thấy bản thân chịu những bất ngờ không kém.

Đón họ là một chàng thanh niên cao to, khuôn mặt sáng láng với cặp kính càng tôn lên vẻ ngoài tri thức của anh ta. Người đàn ông này chính là Triệu Tuấn Đường.

"Tôi giúp gì được cho hai người?"


"Anh biết người này không?" Lão Hổ đẩy bức ảnh của Đào Tại Thường về phía Triệu Tuấn Đường, sắc mặt của anh ta lại không có dáng vẻ gì hoảng hốt.

"Cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty."

"Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?" Lão Hổ lấn át.

"Anh Triệu, tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu chúng tôi đến đây thì cũng có trong tay những thông tin gì." Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh răn đe, đúng là người giỏi tâm lý chiến vừa ra một đòn đã khiến Triệu Tuấn Đường bối rối.

"Đã biết thì mấy người còn muốn xác định cái gì?"

"Hôm 19, tức là ngày mà nạn nhân chết, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho anh. Hai người đã nói chuyện gì?"

"Tôi muốn ăn trưa cùng cô ấy nên cô ấy ra ngoài thôi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tôi quay về làm việc chứ sao? Mấy người nghĩ tôi giết cô ấy à?" Triệu Tuấn Đường tìm được mấu chốt

"Hay là anh kể chúng tôi nghe về mối tình của hai người đi. Hình như là kiểu không thể công khai đúng không?" Tạ Kỳ Ngôn quan sát ngón đeo nhẫn của Triệu Tuấn Đường không phải là kiểu mà mình đã nhìn thấy ở tiệm nhẫn, hơn nữa, trong nhà anh ta còn treo một bức ảnh cưới. Trên ảnh, tất nhiên, không phải là Đào Tại Thường.

Càng nhìn thêm những bức ảnh xung phòng khách, Tạ Kỳ Ngôn càng không muốn truy theo suy nghĩ này của mình. Vợ của Triệu Tuấn Đường là một phụ nữ rất xinh đẹp, vẻ ngoài vượt trội lại biết cách ăn mặc. Dung mạo thu hút và sành điệu. Bộ đồ cũng gợi nhắc đến phong cách quần áo mà Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy trong tủ đồ của Đào Tại Thường.

Có phải cô ấy nghĩ mình thua thiệt vợ của Triệu Tuấn Đường? Vì muốn quyến rũ anh mà quyết tâm thay đổi bộ dạng của mình. Theo hình ảnh trước đây được cảnh sút thu thập, Đào Tại Thường không phải người ăn mặc phóng khoáng nếu không muốn nói là cổ hủ.

Theo lời thuật lại của Triệu Tuấn Đường, họ là mối tình đầu của nhau từ khi còn học trung học. Họ từng mong muốn sẽ cùng nhau tốt nghiệp cùng một trường đại học, cùng lên thành phố sinh sống và kết hôn. Tuy nhiên, mối tình ấy lại gặp cản trở từ ba mẹ của Triệu Tuấn Đường.

Họ cho rằng Đào Tại Thường là một cô gái không hề tương xứng với con trai mình, cả hai có lấy nhau cũng sẽ trải qua một cuộc sống vất vả ở thành phố. Vừa đúng lúc, họ đã chọn cho Triệu Tuấn Đường một người xuất thân từ gia đình khá giả ở Thành Đô, thu nhập nhà ấy cũng vượt trội, bố đàng gái làm việc trong một cơ quan chính phủ.

Nếu hai bên kết làm xui gia, con đường tiền tài lẫn sự nghiệp của Triệu Tuấn Đường tuyệt đối tốt đẹp, thay vì chết rũ với tình yêu tầm thường.


Triệu Tuấn Đường thời điểm đó muốn chạy theo tình yêu, rất muốn đấu tranh nhưng lại quá yếu ớt. Do không thể phản kháng được ý muốn của ba mẹ, Triệu Tuấn Đường và Đào Tại Thường chia tay.

Mặc cho Đào Tại Thường đòi sống đòi chết, hoàn toàn tin tưởng trao thân, Triệu Tuấn Đường vẫn hèn nhát chọn từ bỏ. Đào Tại Thường đau lòng muốn quên đi Triệu Tuấn Đường mà lăn lộn đến Thành Đô.

Một thời gian sau, nhờ tích lũy kinh nghiệm, cô xin vào làm việc tại một công ty có tiếng về đãi ngộ nhân sự tại đặc khu Tô Hàn. Đúng lúc này, cô gặp lại Triệu Tuấn Đường đang được điều công tác về đây.

Vì không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của Đào Tại Thường càng nhận thấy bản thân mềm lòng trước tình cũ, ký ức tình yêu trong lòng thức tỉnh, dù có vị hôn thê xinh đẹp, Triệu Tuấn Đường quyết định qua lại lén lút với Đào Tại Thường.

Đối với Triệu Tuấn Đường, Đào Tại Thường là một lòng một dạ. Nhưng với Đào Tại Thường, Triệu Tuấn Đường có đau lòng nhưng lại quá phân vân. Tạ Kỳ Ngôn bất chợt hắt lên một hơi, ngẫm một lúc lại hỏi Triệu Tuấn Đường.

"Anh là lần đầu của cô ấy à?" Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn. Triệu Tuấn Đường không ngờ cảnh sát sẽ tấn công mình bằng câu hỏi này, anh không có phòng bị.

"Anh thích chứ?" Tạ Kỳ Ngôn vẫn giữ giọng nói lạnh lùng, hướng công kích thẳng về phía Triệu Tuấn Đường, cô thực sự muốn biết điều này có hình thành trở ngại tâm lý cho Đào Tại Thường hay không.

"Này! Cô hỏi cái kiểu gì đấy?" Triệu Tuấn Đường dậy lên tia ngạc nhiên lẫn khó chịu, từng đợt kí ức về lần mây mưa hôm đó cứ từng chút như mảng phim tua qua tâm trí của Triệu Tuấn Đường.

Những tiếng rên rời rạc, căn phòng hực nóng, hai cơ thể nhớp nháp mồ hôi gói gọn trong không gian 4 mét vuông. Triệu Tuấn Đường nhớ mình đã khó chịu, đã kỳ vọng pha chút tò mò rồi toàn bộ cảm xúc toàn bộ đem quăng vào đáy vực khi chiếc quần lót cuối cùng trên người cả hai rơi xuống.

"Hạnh phúc, thỏa mãn, hoài nghi, sau khi làm tình, anh có ôm cô ấy chứ?" Tạ Kỳ Ngôn tung ra loạt câu hỏi gây kích động đến Triệu Tuấn Đường.

"Khi đó chúng tôi đều là lần đầu, cảm thấy có chút bối rối, chỉ là hơi buồn nôn, mọi thứ của lần đầu rất khó khăn. Chúng tôi mệt nên đều lăn ra ngủ, không có nhiều cảm giác lắm." Trong ánh mắt của Triệu Tuấn Đường gợn lên tia xấu hổ như đang nói về một thứ mà mình đã rất muốn quên đi.

Hắn cảm thấy khi ấy làm tình là buồn nôn hay Đào Tại Thường không hấp dẫn, gợi cảm như hắn nghĩ làm hắn chán ghét. Hắn không thích cơ thể cô ấy? Rõ ràng vợ của Triệu Tuấn Đường có vẻ ngoài rất xinh đẹp, bắt mắt hơn Đào Tại Thường.

"Hai người gần đây có quan hệ với nhau không?"

"Gần đây không có."

"Tại sao?"

"Chúng tôi đã chia tay hơn 1 tháng. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cô ấy không còn đơn thuần như xưa nữa. Buổi tối còn bị bắt gặp ở hộp đêm nữa, ăn mặc toàn mấy bộ độ hở hang, dáng vẻ lúc nào cũng muốn quyến rũ người khác đến ăn thịt mình. Hơn nữa, cô ấy còn từng ở trong một chat room phô diễn cơ thể bị bạn tôi bắt gặp, ai mà biết được cô ấy bây giờ đã trải qua những loại đàn ông nào chứ."

"Anh thấy cô ấy không sạch sẽ à?"

"Không phải! Dẫu sao tôi cũng đã lấy được lần đầu của cô ấy rồi mà. Còn xa lạ gì chứ, chỉ là tôi không muốn cô ấy lún sâu vào mình, tôi có vợ rồi!"


Giả nhân, giả nghĩa, cách nói này chính là hắn thấy Đạo Tại Thường chính là không thể thỏa mãn chuyện chăn gối. Tạ Kỳ Ngôn "hừ" lạnh.

"Có vợ rồi! Tại sao vẫn còn muốn qua lại với tình cũ?"

"Tôi không nỡ nhưng tôi không muốn có lỗi thêm với vợ mình. Cô ấy sắp có con của chúng tôi rồi."

"Tôi hỏi anh một câu được không? Chiếc nhẫn của hai người, anh còn giữ chứ?"

Câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn khiến Triệu Tuấn Đường bất ngờ, như gợi nhắc hắn về một thứ mà hắn đã quên. Ngập ngừng một lúc nhưng hắn không thể tin cảnh sát đã điều tra đến cả chuyện này. Hắn biết mình cũng không thể giấu nên thành thật.

"Tôi không biết đã để đâu rồi! Không có thời gian để kiếm!"

Câu nói nhẹ bẫng nhưng khiến cho Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy căm phẫn. Dù vẫn chưa thể xác định được Triệu Tuấn Đường có phải là hung thủ của vụ án hay không, nhưng việc hắn làm tổn thương một người theo cách như thế này không phải là hành động của đại trượng phu.

"Sếp Tạ! Sếp có nghĩ hắn ta là hung thủ không? Một dạng giết người để tránh phiền phức."

"Không cảm thấy thế! Nếu hung thủ là hắn, hắn vì sao lại để lại cưỡng bức ngón đeo nhẫn của nạn nhân?"

"Trong ánh mắt lúc hắn nói về Đào Tại Thường cũng không phải kiểu lạnh lùng mà là tiếc nuối, hai tay còn vô thức nắm chặt lấy nhau với dáng cầu xin. Lúc nói về chia tay, hắn bất giác thẳng lưng, thở hắt như một kiểu trút bỏ. Lúc nói về vợ, toàn thân thả lỏng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi chứ không né tránh."

Theo lời phân tích cặn kẽ của Tạ Kỳ Ngôn, lão Hổ thoáng chốc nhận thấy mình thật may mắn khi được làm việc cùng một bộ óc thông tuệ và khả năng quan sát sắc bén như Tạ Kỳ Ngôn.

Trước đến nay, phong cách điều tra của lão Hổ chính là dùng vũ lực để nói chuyện, thay vì phân tích, anh lại dùng sát khí để chiếm thế thượng phong trước đối tượng tình nghi. Điều đó vô tình hình thành những nhận định nóng vội cũng khiến anh bị dẫn dắt sai phương hướng.

Ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn trong bất kỳ tình huống nào cũng giữ vững quan sát, điềm tĩnh phân tích để bóc tách vấn đề.

Ban đầu thấy cô là nữ, dù từng nghe qua điển tích xoay quanh ba chữ Tạ Kỳ Ngôn, cũng biết cô từng làm nội ứng, lão Hổ cho rằng cô không đủ sức gánh vác đội trọng án.

Hơn nữa, anh từng có lòng riêng vì muốn chờ đợi một người sếp mà mình từng kính nể khi ở đội hình sự thành phố Kinh Sơn, cuối cùng ông ấy không đến Tô Hàn mà đặc khu trưởng lại mang về một Tạ Kỳ Ngôn.

"Lão Hổ! Mau điều tra về phòng chat lúc nãy hắn vừa nói đi. Hơn nữa, tôi muốn đào sâu đời sống về đêm của Đào Tại Thường. Nhất định phải moi bằng được." Trọng âm nhấn mạnh vào phần sau thể hiện rõ quyết tâm của Tạ Kỳ Ngôn.

"Rõ! Sếp Tạ!"

"Ngoài ra, nói mọi người điều tra xem hôm nạn nhân bị sát hại, hắn làm gì. Dù cơ thể của hắn không nói dối nhưng không thể bỏ sót hiềm nghi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui