Câu nói của Phương Tư Nhã khiến Tạ Kỳ Ngôn trằn trọc mãi một đêm. Suốt một tháng trải qua bên cạnh nhau, Tạ Kỳ Ngôn biết rõ trái tim mình đã hoàn toàn đổi khác.
Cô có thể vì Hàn Hân Đình mà bỏ đi rất nhiều nguyên tắc. Cô vì Hàn Hân Đình mà mong mỏi lật lại vụ án của 15 năm bất luận Lâm Chính ra sức ngăn cản. Cô cũng có thể vì Hàn Hân Đình mà trời không sợ, súng không sợ, sẵn sàng lấy một thân ra đỡ.
Tạ Kỳ Ngôn vẫn cố gắng nói dối rằng cô là một cảnh sát, có trách nhiệm với mạng sống của mỗi người dân. Nhưng ngay cả đến cảm xúc mà Tạ Kỳ Ngôn cũng lo lắng sợ rằng bản thân sẽ sơ suất làm người ta tổn thương, Hàn Hân Đình chính là một ngoại lệ.
Càng nghĩ, càng nhìn chiếc bàn làm việc vắng bóng Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn càng thấy chật vật để thoát ra khỏi nỗi nhớ nhung con người miệng lưỡi lúc nào cũng chua ngoa, châm chọc.
"Mình đúng là nghĩ nhiều rồi!" Tạ Kỳ Ngôn thở dài.
Đến khi giọng nói lanh lảnh của một cảnh viên thư ký cất lên thì Tạ Kỳ Ngôn mới chậm chạp dứt khỏi suy nghĩ về Hàn Hân Đình.
"Sếp Tạ! Cục trưởng Lâm bảo đưa cái này cho sếp." Cảnh viên nhanh nhảu đưa tấm thiệp cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Thư mời sao?"
"Dạ! Cục trưởng bảo, đúng ngày, đúng giờ, sếp không được vắng mặt."
Lâm Chính đúng là biết rất rõ Tạ Kỳ Ngôn không phải kiểu người thích xã giao, càng rất chán ghét những bữa tiệc gặp gỡ lãnh đạo. Thế nhưng, vì việc cất nhắc lên chức của Tạ Kỳ Ngôn thì ông bắt buộc phải uốn nắn cô nàng này một chút, xem như là trù bị.
Thông thường, những dạng tiệc thế này thì Lâm Chính sẽ đích thân né tránh cho cô, có lẽ bây giờ không được nữa.
"Tôi biết rồi!"
Tạ Kỳ Ngôn nhận lấy tấm thiệp. Với mối quan hệ giữa mình và Lâm Chính, ông không trực tiếp đưa đến mà lại nhờ thủ hạ, cô biết rõ đây chính là mệnh lệnh.
Đợi đến khi cảnh viên thư ký rời đi, Tạ Kỳ Ngôn ghét bỏ đập tấm thiệp lên bàn nhưng lỡ tay dùng lực nhiều lại khiến tấm thiệp rơi luôn xuống đất. Tấm thiệp theo quán tính nên rơi ra xa, nằm cách bàn bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn thêm vài cen-ti-mét. Gần dưới chân bàn của Hàn Hân Đình.
Đúng lúc khom người xuống nhặt lại tấm thiệp, Tạ Kỳ Ngôn phát hiện một viên thuốc nằm khuất dưới gầm bàn. Lý do khiến viên thuốc màu vàng nhạt này nằm ở đây có lẽ là lúc Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ xuất hiện khi Hàn Hân Đình đang lấy từ hộc tủ hộp thuốc ngậm của mình. Lúc đó, Hàn Hân Đình lại biểu cảm hoảng hốt như bị phát giác, vội vàng đưa một viên thuốc vào miệng rồi cho ngay hộp thuốc ngậm lại vào tủ.
Nhưng vì hành động quá nhanh, Hàn Hân Đình vô tình làm rơi một viên thuốc trong hộp ra ngoài. Do thời điểm đó có hành động, nên cô vội vội vàng đá viên thuốc vào gầm bàn, bẵng đi một thời gian chắc có lẽ cũng không nhớ đến sự tồn tại của viên thuốc đó nữa.
"Trưởng khoa Hàn xin nghỉ đến khi nào?"
"Dạ trưởng khoa Hàn bảo sáng ngày mai sẽ có mặt tại cảnh cục ạ." Tiểu Ca đáp ngay.
Vì lượng công việc tại phòng trọng án hiện tại không nhiều, Tạ Kỳ Ngôn đã rời khỏi cảnh cục sau giờ nghỉ trưa đến bệnh viên công lập duy nhất của Tô Hàn để gặp người bạn Mạc Bắc của mình.
"Rồng đến thăm đây, ngọn gió nào đưa em đến vậy?"
Mạc Bắc sở hữu ngoại hình cao ráo, ưa nhìn với đôi mắt to tròn thu hút. Cô là bác sĩ chuyên khoa thần kinh những cũng từng tham gia nghiên cứu các loại thuốc điều trị tại đại học Mỹ.
Mạc Bắc biết Tạ Kỳ Ngôn trong một dịp nghỉ Hè tại Mỹ khi đội đặc chủng binh mà Tạ Kỳ Ngôn tham gia huấn luyện được đưa vào dự án hỗ trợ nghiên cứu thuốc của phòng nghiên cứu hóa học và dược phẩm do chính phủ Mỹ tài trợ.
Dù chênh lệch nhau vài tuổi nhưng đều là đồng hương lại còn xuất thân từ Anh Châu nên cả hai nhanh chóng kết thân từ đó. Bẵng đi một thời gian, Mạc Bắc về đặc khu Tô Hàn theo sự phân công của cục y tế lúc cô muốn chuyển công tác từ nghiên cứu sang điều trị. Nhưng dù có xa cách hay thiên chuyển thì cả hai vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.
"Muốn uống cà phê với chị." Tạ Kỳ Ngôn tươi cười.
"Em muốn thử Americano của bệnh viện không, đặc sản đó."
Khẩu vị của Tạ Kỳ Ngôn thật ra không phức tạp. Vì cô ấy không uống được nhiều loại, thông thường cũng chỉ cố định một loại cà phê, bao nhiêu năm qua đều không thay đổi nên Mạc Bắc rất dễ nắm bắt.
Bệnh viện có khu vực ngoài trời rộng thoáng, đây luôn là nơi yêu thích của Mạc Bắc ngoài phòng làm việc tại khoa thần kinh. Cô cũng muốn giới thiệu với Tạ Kỳ Ngôn nơi này, dẫu sao đây cũng là lần hiếm hoi mà Tạ Kỳ Ngôn đến tận bệnh viện tìm mình.
"Em đến đây tìm chị không phải chỉ để uống cà phê chứ?" Mạc Bắc ung dung nhấp ngụm cà phê, chờ đợi phản hồi.
Tạ Kỳ Ngôn cũng không lòng vòng nên lấy từ trong túi áo khoác của mình viên thuốc màu vàng nhạt được nhặt dưới gầm bàn làm việc của Hàn Hân Đình.
"Chị có thể giúp em xem đây là thuốc gì không?"
Nhìn thấy viên thuốc nằm trong lòng bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn, với kinh nghiệm làm việc trong phòng thí nghiệm, thông qua màu sắc và hình dáng của thuốc, Mạc Bắc có thể nhận biết đây là thuốc ức chế thần kinh.
"Đây là thuốc của em à?"
Việc Tạ Kỳ Ngôn từng bị tiêm thuốc phiện quá liều dẫn đến những chức năng thần kinh ảnh hưởng, khiến Mạc Bắc có đôi chút hốt hoảng. Năm đó, vì bận rộn việc ở phòng nghiên cứu càng trong giai đoạn căng thẳng làm luận văn tiến sĩ nên Mạc Bắc không thể hỗ trợ Tạ Kỳ Ngôn, cô chỉ có thể giới thiệu các giáo sư thân thiết điều trị cho người bạn của mình, còn lại cô chỉ cập nhật từ xa. Do đó, Mạc Bắc tương đối nắm rõ tình hình của Tạ Kỳ Ngôn. Nhìn thấy viên thuốc cũng có đôi chút lo lắng.
"Không phải! Của một người bạn."
"Không phải thuốc của em mà lại chạy đến để hỏi. Bình thường em cũng không xen vào chuyện của người khác. Người bạn đó quan trọng lắm à?"
"Em không biết nữa, chỉ là muốn quan tâm người đó thôi!"
"Tạ Kỳ Ngôn! Chị đây không muốn lo chuyện người khác, nếu người đó không phải là em lại không liên quan gì đến em, chị không bao đồng. Hôm nay coi như em đến đây uống cà phê với chị vậy."
Dứt lời, Mạc Bắc uống ngụm cà phê rồi nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng từ chối lời nhờ vả của Tạ Ngôn. Từ trước đến nay, Mạc Bắc không bao giờ lắc đầu trước bất kỳ lời đề nghị hay mong muốn nào từ Tạ Kỳ Ngôn, vì vậy, thái độ lúc này của Mạc Bắc khiến Tạ Kỳ Ngôn đôi chút hoang mang, cô nhìn bàn tay chỏng chơ giữa không trung mà đầu óc không biết phải xử lý như thế nào.
Nhưng cô không thể phớt lờ những chuyện xảy ra xung quanh Hàn Hân Đình. Cô không thể nào quên được đêm hôm đó, cái đêm mà Hàn Hân Đình đột ngột khóc nức nở trong lòng mình, cái đêm cô ấy tự xé rách lớp vỏ bọc của bản thân mà bày ra sự yếu đuối cô ấy đã luôn luôn bảo vệ trước người khác, cái đêm mà Tạ Kỳ Ngôn trông thấy những vết cấu hằn trên da thịt của Hàn Hân Đình vì muốn trấn tỉnh bản thân.
Tạ Kỳ Ngôn không thể để bản thân mơ mơ màng màng không biết Hàn Hân Đình đang đối mặt với chuyện gì.
"Người đó là người em yêu." Tạ Kỳ Ngôn lớn tiếng ngăn lại bước chân của Mạc Bắc.
Cuối cùng Mạc Bắc cũng nghe được những lời thành thật từ chính miệng Tạ Kỳ Ngôn.
"Nếu em thành thật sớm thì chị sẽ không lãng phí cà phê rồi!" Mạc Bắc bước vội lại, lấy viên thuốc trong lòng bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn và không quên buông lời trêu chọc.
"Sẽ nhanh chóng cho em kết quả!" Mạc Bắc vừa nói vừa quay lưng chào tạm biệt Tạ Kỳ Ngôn, nhanh chân đi về phòng thí nghiệm. Dẫu sao khối lượng công việc cũng đang ổn định, có thể tranh thủ thời gian giúp Tạ Kỳ Ngôn.
Không hổ danh là người thuộc nhóm nghiên cứu có thành tích cao, cũng như được sự hỗ trợ của các trang thiết bị y tế được cấp cho bệnh viện công tuyến đầu, Mạc Bắc rất nhanh chóng thông báo cho Tạ Kỳ Ngôn kết quả.
[Ngôn Ngôn à! Có kết quả sơ bộ rồi!]
[Có nghiêm trọng không?]
[Thuốc đặc chế điều trị trầm cảm cấp độ 3. Vì chỉ có một viên thuốc này, chị thực sự không thể phán đoạn bệnh tình của người yêu em. Em có biết thêm điều gì khác không?]
Tạ Kỳ Ngôn nghe đến dẫn dắt của Mạc Bắc lại nhớ như in những hành động và trạng thái mất kiếm soát của Hàn Hân Đình khi đối diện với vụ án của người bạn đã mất hơn 15 năm. Tạ Kỳ Ngôn biết đó là hố đen sẽ cuốn lấy và dìm chết Hàn Hân Đình không sớm thì muộn.
[Cậu ấy dễ bị kích động khi đối diện với chuyện liên quan đến quá khứ.]
[Người đó có thói quen làm hại bản thân không?]
Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng nhưng nếu bây giờ cô không nói rõ với Mạc Bắc, cô rất khó để có cách giúp đỡ Hàn Hân Đình.
[Có!]
[Ngôn Ngôn à! Nếu chị đoán không lầm thì người bạn của em đã từ chối điều trị từ chuyên gia. Thuốc của người đó uống là thuốc đặc trị liều cao, không bao giờ được kê toa từ bác sĩ. Hầu hết các bác sĩ sẽ kê thuốc kết hợp vì loại thuốc này sẽ gây nên nhiều tác dụng phụ trong đó có rối loạn giấc ngủ, chán ăn, dễ căng thẳng.]
[Nếu dùng thêm với các loại thuốc an thần và một số thuốc ức chế khác, sẽ gây ra ảo giác.]
[Ngôn Ngôn! Tình trạng của người yêu em đến mức làm hại bản thân, có thể là đã chịu những cảm xúc nặng nề và hình thành việc tự trách bản thân.]
[Vậy em phải làm gì để có thể giúp đỡ cậu ấy?]
[Khuyên người đó tiếp nhận điều trị của chuyên gia.]
[Chị có lời khuyên khác không?] Tạ Kỳ Ngôn thừa biết đây là cách không thể áp dụng với bản tinh ương bướng như Hàn Hân Đình.
[Bệnh tình của người yêu em theo chuyên môn mà nói là do mất cân bằng hóa học trong não, nhưng ở mặt khác cũng có thể nói là tâm phát. Chúng ta cũng không thể tự tiện thay đổi thuốc sẽ khiến cơ thể xảy ra phản ứng.]
[Nên chúng ta thực sự không thể vội vàng, cũng đòi hỏi ở em rất nhiều kiên nhẫn, bao dung và thời gian để trò chuyện.]
[Sự kết nối chính là cách duy nhất để giúp người yêu em có thể thêm tự tin để tiếp nhận những vấn đề. Từ đó, chúng ta mới có cơ hội giúp người đó tiếp nhận điều trị.]
[Tạm thời đừng vội vàng gỡ rối bất kỳ điều gì mà hãy cho người đó không gian để bày tỏ, có lẽ đã phải chịu đựng nhiều lắm vì dồn nén đến vậy mà.]
[Ngôn Ngôn à! Là lời nói cũng được, cơ thể cũng được, tất cả đều phải nắm bắt và lắng nghe chân thành hết sức có thể.]
[Cảm ơn chị! Em biết rồi.]
[Nợ chị một bữa uống bia đấy nhé! Hy vọng sẽ giúp ích được vấn đề hiện tại của em.]
Kết quả mà Mạc Bắc mang đến thực sự lấy đi toàn bộ tâm trí và sự tập trung của Tạ Kỳ Ngôn. Cô gần như không thể giải quyết mọi công việc hiện tại nên đành thu xếp rời cảnh cục sớm, đạp xe hết mấy vòng để cố giữ cho đầu óc bình tĩnh. Đi mãi, đi mãi đến khi chiều tối, cô thấy mình đang dừng trước cửa căn biệt thự của Hàn Hân Đình.
Cánh cổng im lìm, bên trong cũng không hắt ra ánh đèn, mọi thứ vẫn yên ắng đến quen thuộc, hệt như lần đầu Tạ Kỳ Ngôn ghé đến căn biệt thự này. Hàn Hân Đình có vẻ chưa trở về.
Tạ Kỳ Ngôn để chiếc xe đạp dựa vào cái cây gần đấy rồi ngồi lên bậc trên vệ đường đối diện cổng biệt thự. Cô không nhớ chính xác đã ngồi đó bao nhiêu lâu, chỉ nhớ là bản thân được ngắm nhìn ánh trời ráng đỏ dần dần biến mất trong màn đêm tĩnh mịch, nhường chỗ cho những ngôi sao.
Chưa khi nào Tạ Kỳ Ngôn lại cảm thấy mình bất động lâu đến như thế, tận lúc nghe thấy tiếng ồn ã của động cơ và ánh đèn pha soi thẳng lối vào biệt thự, Tạ Kỳ Ngôn mới lọ mọ đứng dậy suýt nữa là ngã.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không để ý, cố gắng chạy theo bước chân của Hàn Hân Đình thật nhanh. Dáng hình đó, gương mặt đó, không phải là lần đầu tiên, cũng chỉ xa mới hơn 2 ngày, tại sao lại làm trái tim Tạ Kỳ Ngôn rộn ràng đến vậy.
"Hàn Hân Đình!" Tạ Kỳ Ngôn to rõ, kêu lớn khi thấy tài xế mở cửa cho Hàn Hân Đình.
Sự xuất hiện này là điều Hàn Hân Đình chưa bao giờ ngờ đến.
Cô còn nghĩ nụ hôn ấy đã khiến Tạ Kỳ Ngôn tổn thương, càng vì sự rời đi không thông báo của mình mà hờn trách. Dù từng muốn nói qua cho Tạ Kỳ Ngôn chuyện nghỉ phép của mình, nhưng công việc ở Thành Đô cần giải quyết gấp, việc coi mắt với thiếu gia nhà họ Bành càng rút kiệt sức lực của Hàn Hân Đình. Chưa kể, trên đường về lại Tô Hàn, bản thân nghĩ sẽ phải đón nhận sự né tránh của Tạ Kỳ Ngôn, còn tính cách để nói chuyện lại nhưng không ngờ người này lại tự động nộp mạng.
"Cậu ở đây làm gì?" Hàn Hân Đình cau mày.
"Mới đi mấy ngày, sao cậu lại ốm thế rồi!" Ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn tràn đầy sự ấm áp. Hàn Hân Đình không đoán được sẽ được Tạ Kỳ Ngôn đón chào như thế này.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu làm gì ở đây!" Hàn Hân Đình ra hiệu cho tài xế đi về, một mình đối diện với Tạ Kỳ Ngôn.
"Tôi nhớ cậu."
Tạ Kỳ Ngôn cũng không chần chờ mà đáp lại câu hỏi của Hàn Hân Đình. Một câu nói với ba chữ thành khẩn thốt ra, lập tức đánh bại sức chịu đựng của Hàn Hân Đình, sóng ở trong lòng từng đợt, từng đợt vỡ ra.
Cô rất sợ hãi trước sự chân thành mỗi khi Tạ Kỳ Ngôn chọn cách bao bọc lấy cô bất chấp phải đón nhận bao nhiêu vết cào. Cô cũng rất thèm khát sự chân thành này mỗi khi Tạ Kỳ Ngôn đặc biệt dành cho mình. Nhưng cô vẫn là không xứng.
"Tạ Kỳ Ngôn, đừng làm trò cười nữa." Hàn Hân Đình phì cười.
"Tôi không có!" Đổi lại, Tạ Kỳ Ngôn lại thể hiện hết sức nghiêm túc.
"Nhớ tôi là sao chứ?"
"Mấy ngày cậu đi, không thể nhìn thấy cậu, tôi thực sự không thể tập trung làm cái gì cả. Lúc nào cũng nhìn về phía bàn làm việc của cậu, tôi không biết mình bị làm sao nữa."
"Tôi không muốn la mắng ai cả nhưng tôi không chịu nổi khi nhận ra chỗ cậu luôn trống. Tôi giá như cậu có thể mắng tôi, trêu chọc tôi, tôi cũng không muốn đến cả mặt cậu, tôi cũng không thấy được."
"Hàn Hân Đình, tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ. Nhưng tôi đã tự vấn bản thân rất nhiều, phủ nhận có, chạy trốn có, tôi nghĩ tôi sẽ rất vô duyên nếu cứ dán chặt suy nghĩ về cậu, nhưng tôi có hỏi qua vài người có kinh nghiệm."
"Tạ Kỳ Ngôn tôi từ lúc ra trường đến nay, sức lực và tập trung đều dành cho việc phá án, cống hiến cho nhân dân. Tôi thành thật không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tôi không biết cảm giác này là gì chỉ biết rất nhớ cậu, rất muốn che chở cho cậu. Tôi không cần biết cậu mạnh mẽ thế nào, giỏi võ ra sao, bản thân cũng có thể tự lo được, nhưng tôi cũng muốn gánh vác những thứ đó cùng cậu."
"Nếu lúc nào cũng nhớ gọi là một cảm giác của yêu, thì ngay cả khi cậu đứng đây tôi cũng thấy rất nhớ, rất nhớ cậu."
Từng câu, từng chữ từ miệng của Tạ Kỳ Ngôn như mật rót vào tai của Hàn Hân Đình lại càng trở thành chiếc búa, từng nhát từng nhát đập vỡ bức từng phòng vệ của bản thân. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ Hàn Hân Đình từ chối mình, càng biết rõ sự ương ngạnh trong con người cô, nhưng vẫn chọn ôm lấy gai nhím mà không màng bản thân sẽ chịu tổn thương thế nào.
Nhưng giữa họ vốn luôn có một rào cản mang tên Hạ Chi Dao. Hàn Hân Đình không buông xuống được, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể bước gần đến được.
"Cậu mau về đi! Đừng đứng đây nói nhăng nói cuội nữa." Cổ họng khô khốc khiến Hàn Hân Đình vất vả lắm mới nói được trọn câu.
"Hàn Hân Đình!"
Không day dưa thêm, Hàn Hân Đình đi thẳng một mạch vào nhà trước khi để Tạ Kỳ Ngôn phát hiện bàn tay đang siết chặt khiến móng tay đâm xuyên vào da thịt hằn vết, nước mắt cũng sắp không giữ nổi mà sắp rơi.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn đối với Hàn Hân Đình luôn là kiên trì như vậy. Cô đã không vì một câu nói của Hàn Hân Đình mà quay đi. Do Hàn Hân Đình đã vào biệt thự, Tạ Kỳ Ngôn đành phải chờ ở ngoài. Cô nghĩ sẽ chờ đến sáng rồi quay về nhà.
Vậy mà chỉ có mấy tiếng, cánh cửa biệt thự lại mở ra, Hàn Hân Đình ngồi trong xe với khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, lướt qua Tạ Kỳ Ngôn lao đi. Cô đã thử uống thuốc nhưng vẫn thấy cơ thể mình hoang rỗng, cô thèm khát hơi ấm con người hơn là những viên thuốc đắng ngắt và đầy tác dụng phụ. Đúng hơn, cô thèm khát Tạ Kỳ Ngôn.
Thấy xe rời khỏi biệt thự, cũng thấy Hàn Hân Đình ngồi trong xe. Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng lấy xe đạp đuổi theo. Cô nhớ bản thân đã dùng gần 200% sức lực để đuổi theo xe của Hàn Hân Đình, dù không thể bám gần nhưng ít nhất cũng biết hướng cô ấy đi là về phía quán rượu Q.
Trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, cách Hàn Hân Đình tiếp nhận những lời mời gọi, thoải mái với những cử chỉ thân mật chính là chứng nào tật nấy. Cô rất muốn bỏ về nhưng chính sự kiêu ngạo này của Hàn Hân Đình mới chính là thứ thu hút cô.
Tạ Kỳ Ngôn quyết định bước đến gần khu vực bàn của Hàn Hân Đình khi thấy cô ấy vừa dứt ra khỏi chiếc hôn với một phụ nữ khác.
"Sao hả? Không chịu nổi đúng không?" Hàn Hân Đình thách thức.
"Có phải ai cũng được đúng không?" Tạ Kỳ Ngôn không nóng giận mà lại rất nghiêm túc.
"Phải!" Hàn Hân Đình nghĩ rằng Tạ Kỳ Ngôn rất căm ghét những hành động phóng túng thế này.
"Nếu là với ai cũng được, thì với tôi cũng được đúng không?"
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Đâu phải chúng ta chưa từng."
Hàn Hân Đình hiểu rõ ý này của Tạ Kỳ Ngôn. Cô không muốn làm tổn thương Tạ Kỳ Ngôn thêm nữa, chuyện ở trước biệt thự lúc nãy chắc chắn vẫn khiến Tạ Kỳ Ngôn đau lòng, nhưng nếu tiếp nhận lời đề nghị này, cô có thể tận dụng để đẩy Tạ Kỳ Ngôn đi.
"Không ngờ sếp Tạ lại bạo dạn như vậy."
"Đằng nào cậu cũng chọn đại một đối tượng rồi ra về cùng họ, vậy thì chọn tôi đi. Tôi cũng là một người trong số họ thôi!"
"Được! Trong bộ sưu tập tình một đêm của tôi, thiếu một cảnh sát." Hàn Hân Đình nắm lấy cổ áo khoác của Tạ Kỳ Ngôn kéo sát gần mình.
Hôm đó, Hàn Hân Đình lái xe về nhà cùng Tạ Kỳ Ngôn. Ngay khi cánh cửa chính đóng lại, Hàn Hân Đình quyết định hành động tấn công sức chịu đựng của Tạ Kỳ Ngôn.
Cô bất ngờ dồn ép Tạ Kỳ Ngôn vào tường, dùng môi mình nhấn vào cổ của Tạ Kỳ Ngôn, sự tiếp xúc mềm mại lại khiến huyết quản của Tạ Kỳ Ngôn đột ngột chạy loạn, đôi tai cũng bất giác đỏ bừng. Sự di chuyển vừa mang tính chiếm hữu, vừa tò mò đặt trên đôi môi Hàn Hân Đình khi chạm lên phần cổ của Tạ Kỳ Ngôn khiến mọi thứ trong trái tim như bị đốt nóng, cả đến yết hầu cũng bị khát khao thúc đẩy sự thèm khát một cái hôn xoa dịu.
Hàn Hân Đình thấy Tạ Kỳ Ngôn như đang run rẩy, khẽ cười, rồi lấy tay kéo phăng xuống chiếc áo khoác trên người của Tạ Kỳ Ngôn. May mắn, Tạ Kỳ Ngôn kịp lấy lại bình tĩnh, vội vàng nắm lấy cổ tay của Hàn Hân Đình và đẩy cô ra.
"Cậu làm gì vậy?"
"Không phải cậu muốn ngủ với tôi à?"
"Hàn Hân Đình!"
"Tạ Kỳ Ngôn, không lẽ cậu ngây thơ đến nỗi nghĩ lời mời trong quán rượu chỉ là ôm nhau ngủ thôi à?" Hàn Hân Đình cười nhạo.
"Cậu thực sự muốn làm vậy à?"
"Tôi đến đó là để thỏa mãn, không có mục đích gì khác."
Hàn Hân Đình một bước rồi lại một bước cố tình đẩy Tạ Kỳ Ngôn đi qua giới hạn lẫn nguyên tắc cố kỵ của bản thân. Tạ Kỳ Ngôn thực sự rất tức giận muốn lập tức bỏ đi, nhưng trước mặt cô là một cô mèo kiêu kỳ và tự tôn đến mức sẽ không bao giờ chịu thua luôn cả lòng tự trọng.
Tạ Kỳ Ngôn ôn tồn nói.
"Được! Vậy thì cứ thỏa mãn đi!"
Dứt lời Tạ Kỳ Ngôn đảo ngược tình thế, khóa chặt hai tay của Hàn Hân Đình, đưa lên cao, dùng lực ấn mạnh vào tường, đem hết sự can đảm dồn vào nụ hôn đang ấn chặt lên đôi môi của Hàn Hân Đình. Đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau.
Sự mong đợi, sự khát khao, một chút có lỗi, tất cả trở thành những cảm xúc bùng nổ quấn lấy cả hai khi đôi môi của Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu công cuộc thám hiểm, lưỡi nhẹ nhàng dấn vào, chậm rãi, từ tốn nhưng mang thêm một chút chủ động chiếm hữu khiến đôi chân Hàn Hân Đình gần như đứng không vững.
Nụ hôn đó không phải là nụ hôn dài nhất nhưng lại mang theo nhiều cảm xúc nhất mà Hân Hân Đình từng có. Sự ấm nóng của đầu lưỡi, sự mềm ngọt của bờ môi đang hòa vào nhau khiến đầu óc cả hai choáng váng.
Ngay khi mật ngọt đó dẫn dắt khiến một bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn táo bạo lần vào lớp áo của Hàn Hân Đình. Chính lúc không còn sự kiềm hãm, hơi ấm da thịt đánh thức, Hàn Hân Đình cũng nhanh chóng lấy lại ý tức, đẩy mạnh Tạ Kỳ Ngôn.
"Tạ Kỳ Ngôn!" Hàn Hân Đình tát mạnh lên má Tạ Kỳ Ngôn. Cú tát khiến má của Tạ Kỳ Ngôn đỏ ửng.
Đến khi cả hai thực sự bình tĩnh và tách ra, Hàn Hân Đình nhanh chóng điều tiết lại hơi thở nặng nề của mình. Tạ Kỳ Ngôn cũng nhận thức được hành động đi quá giới hạn của mình. Lúc này, giữa khoảng cách vừa vặn, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra đôi vai Hàn Hân Đình đang bật run lên và khóe mi đang nỗ lực chống đỡ những giọt nước mắt.
Tạ Kỳ Ngôn nguyên tắc như sơn nhưng trước người mình có tình cảm đặc biệt gần như phá bỏ những ý niệm, hoàn toàn mềm lòng.
"Hôm nay ngủ với tôi đi! Chúng ta cứ như lúc trước có được không?"
"Tôi ôm cậu đi ngủ." Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi, đi đến ôm lấy Hàn Hân Đình vỗ về. Đối với một Hàn Hân Đình gai góc lại có một Tạ Kỳ Ngôn dịu dàng đối đãi. Hàn Hân Đình cũng không muốn thể hiện thái độ thù địch nữa, việc tát Tạ Kỳ Ngôn với cô đã là một sự hối hận rồi.
Vì sự cứng đầu, đuổi mãi không đi của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đành bày ra vẻ phiền phức rồi tìm cho Tạ Kỳ Ngôn bộ đồ ngủ thoải mái để thay.
Nhưng vì các trang phục ngủ ở biệt thự đều là dạng đầm ngủ có những đường cắt xẻ táo bạo, Hàn Hân Đình vất vả lắm mới tìm được một chiếc áo thun và quần ngắn cho Tạ Kỳ Ngôn. Chính là dụng tâm để tìm kiếm. Kiểu đối đãi với người ngủ qua đêm như thế này cũng không giống tính cách của Hàn Hân Đình.
Do không phải là lần đầu họ nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường. Không phải lần đầu họ trao cho nhau những cử chỉ thân mật hơn cả tình đồng nghiệp. Tạ Kỳ Ngôn vốn rất quen thuộc tư thế ngủ của Hàn Hân Đình nên tay chân nhanh chóng xếp gọn gàng, tạo thế để Hàn Hân Đình có thể thoải mái dựa vào.
Đúng là Tạ Kỳ Ngôn có hiệu quả hơn hàng trăm loại thuốc an thần mà Hàn Hân Đình uống. Hơi ấm quen thuộc, con người quen thuộc, sự an toàn quen thuộc. Hàn Hân Đình nhắm mắt lại, hít nhẹ một hơi.
"Có đau không?" Hàn Hân Đình nhỏ nhẹ.
"Đau cái gì?"
"Lúc nãy tôi tát cậu!"
"Không! Tôi sợ cậu đau hơn."
"Tại sao tôi lại đau chứ?"
"Áp lực mà cậu chịu, đè cậu không đau sao?"
Nếu không phải vì một chút chịu đựng kiên cường còn lại trong trái tim mình, Hàn Hân Đình nghĩ bản thân sẽ vì câu nói này mà vùi vào lồng ngực của Tạ Kỳ Ngôn khóc nấc lên đến khi lã đi rồi để mặc mình rơi vào hơi ấm đó.
"Không phải nói hôm nay muốn ngủ với tôi à?"
"Hả?"
"Đi ngủ mà cậu cũng lắm lời thế à?" Hàn Hân Đình giả vờ càm ràm.
"Biết rồi! Ngủ ngon."
Cái ôm của Tạ Kỳ Ngôn đúng là hơn cả mấy liều thuốc an thần, Hàn Hân Đình thấy dễ chịu vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...