“Bệ Hạ, sao người lại không ra đó tham gia, lại trốn ra nơi này chứ?”
Gia Bảo trong vai Lý công công, thái giám hầu cận nhà Vua diễn cực kỳ nhập tâm, cậu bạn phất nhẹ cây phất trần trên tay, giọng nói cố gắng ép lại khiến nó trở nên hơi méo mó và the thé một chút, cử chỉ lại hơi đong đưa. Cậu bạn vừa diễn lập tức nhận được một tràng cười.
“Ở đó có gì mà vui chứ, đông người khiến ta ng… oái.”
‘Rầm’
Đoàn người giật mình vội đỡ nhà Vua vừa té sấp mặt dậy.
“Tên nào to gan dám hãm hại trẫm?”
Nhà Vua cau có nhìn quanh, đến khi Lý công công dâng lên chiếc hài để mình xem thì mới ngẩn người.
“Bây giờ hài để mang lên chân cũng có thể làm ám khí được hả? Chậc chậc, quả là thủ đoạn cao cường, tên thích khách này chắc thuộc dạng thâm niên rồi đây.”
Lý công công bất lực trợn mắt “Bệ Hạ làm ơn bớt coi phim lại, ảo phim không phải là điều tốt. Thần thấy đây chỉ là một chiếc hài của thiếu nữ bình thường mà thôi, chắc nàng ấy vô tình đánh rơi ở đây.”
“Ngươi nói cũng có lý. Coi như là nó có duyên với ta. Người đâu hãy truyền lệnh xuống, ai mang vừa chiếc hài này sẽ được trẫm hốt về làm vợ ha ha ha.”
Lý công công lại bất lực trợn mắt, Bệ Hạ hết cứu rồi.
Tin vừa được truyền ra, ai nấy nô nức chạy đến để thử hài, mẹ con nhà Cám cũng không ngoại lệ.
“Xếp hàng, xếp hàng điiiii! Mấy con nhỏ bánh bèo kia có nghe không hảaaaaa?”
Lý công công chống hông thở phì phò, bất lực trước cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mặt mình, mấy đứa này ham làm hoàng hậu đến điên rồi, nó không những xô đẩy mà còn choảng nhau tại chỗ nữa chứ.
Nhà Vua chán nản che mắt không dám nhìn cảnh tượng ấy, Lý công công sau một hồi vật lộn với đám thiếu nữ cũng tách được ra ngoài, giơ cao chiếc hài trên tay và nói.
“Giờ xếp thành một hàng dọc, không thôi khỏi thử gì hết.”
Đám thiếu nữ không mấy ưng liếc Lý công công một cái, bị người ta đanh đá liếc lại thì cũng phải ngoan ngoãn đi xếp hàng. Thử qua mấy lượt không có ai đi vừa chiếc hài, người thì rộng quá, người thì chật quá. Cuối cùng cũng đến lượt Cám, cô nàng đỏng đảnh bước lên trên, nhún người rồi nháy mắt với nhà Vua một cái, Lý công công lập tức chê ra mặt.
Cô ả bắt đầu xỏ chân mình vô, quả nhiên với bàn chân to của mình thì không thể nào nhét vừa vào chiếc hài, cô cố chấp đẩy chân vào, kêu cả mẹ của mình vào giúp, nhưng vẫn là không vừa.
Lý công công nhìn hết nổi đi đến đẩy mẹ con nhà nọ ra, lấy lại chiếc hài.
“Chân to như chân voi ấy, nhét vào nữa là rách toang chiếc hài của người ta bây giờ.”
Mẹ con nhà Cám dù không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, bực tức đi xuống dưới đứng. Lúc này Tấm sau một hồi dạo chơi cũng đến đây, đưa mắt nhìn xuyên qua hàng người, thấy chiếc hài của mình đang nằm trên tay Lý công công, Tấm vội chạy đến.
“Ê cha nội kia, hài của ta mà dám ăn trộm hả?”
Lý công công chống nạnh nhìn con nhỏ lùn tịt vừa xông tới trước mặt mình.
“Ê nhỏ lùn, hài nào của ngươi, nói có sách mách có chứng, chứng minh đi nhỏ lùn.”
Dù biết là đang diễn nhưng Thiên An vẫn bực, trong lòng lại chửi Minh Thư nhiều thêm một câu. Viết kịch bản mà vẫn có thể đụng chạm người khác được, xong chuyến này mày chết với tao nha Thư.
“Nè, bằng chứng nè.”
Nói rồi Tấm vén tà váy lên để lộ ra đôi bàn chân chỉ có một bên mang hài. Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Tấm, còn mẹ con nhà Cám từ lúc Tấm bước vô đã khó chịu ra mặt rồi. Lý công công kinh ngạc rồi để chiếc hài xuống.
Thế là trước những con mắt ngóng chờ của mọi người, Tấm thành công mang hài vào, vừa khít, không sai một ly. Mẹ con Cám dậm chân bực tức, đám thiếu nữ rũ rượi thất vọng.
Nhà Vua đứng bật dậy, phấn khích phi thẳng đến trước mặt Tấm, tiện tay đẩy Lý công công té sang một bên, Lý công công tức lắm mà không nói được, kêu hai đứa thị vệ qua đỡ mình dậy.
“Nàng đúng là định mệnh của ta rồi, nàng thật là xinh đẹp, không biết tên nàng là gì?”
Tấm e lệ thưa: “Dạ thưa, dân nữa tên là Tấm ạ.”
Hai người nhìn nhau đắm đuối, lần đầu gặp nhưng đã yêu, nhà Vua mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay Tấm.
Bên dưới hít sâu, cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, họ không thể nào loại bỏ được suy nghĩ trên sân khấu đích thị là cậu bạn đẹp trai ra khỏi đầu. Vài đứa to gan, không sợ trời, không sợ đất la to bảo nhà Vua hôn Tấm. Thiên An đang được Hoài Nam nắm tay, nghe thấy vậy không hiểu sao hơi ngượng ngùng. Hoài Nam để ý người đối diện, lại âm thầm vui vẻ.
Nhà Vua vườn dài tay ra, chuyển sang tư thế ôm eo Tấm kéo nàng lại, cả người Tấm ngã trọn vào lòng nhà Vua, rồi nhà Vua dõng dạc tuyên bố.
“Từ nay Tấm sẽ là hoàng hậu của ta, ta hứa sẽ yêu thương nàng trọn đợi.”
Rồi dưới sự mong chờ của khán giả, nhà Vua nhẹ nhàng đặt lên trán nàng Tấm một nụ hôn đầy yêu thương. Toàn thể khán đài vỗ tay. Minh Thư đứng hình, ngây ngô chớp chớp đôi mắt to tròn. Lớp 8A1 cũng ở trong tình trạng không khác cô bạn lớp phó là mấy, ngỡ ngàng lắm nha.
Bên trong cánh gà chết lặng, khựng một lúc, tiếng người dẫn truyện mới ổn định vang lên.
“Từ đó Tấm và nhà Vua sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
Kết thúc vở kịch, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, các thành viên trong đội kịch đứng thành một hàng, nắm tay nhau cúi chào khán giả, xong đó đi vào trong nhường chỗ cho các phần thì của những lớp khác.
Mấy trang phục này mặc vào diễn một hồi có chút nóng, họ nhanh chóng đi thay đồ, ai cần tẩy trang cũng làm hết một lượt. Hoài Nam và Thiên An nhường chỗ cho mọi người thay đồ trước, hiện tại đang ngồi trong lều tẩy trang.
Không khí có chút không mấy tự nhiên, Thiên An tẩy trang xong thì chỉ im lặng lấy đồ ra khỏi balo để lát nữa đi tay, Hoài Nam càng không dám nói, tay cầm quần áo trên tay vò vài cái. Chuyện vừa rồi có phải hắn chơi ngu rồi không?
Cứ tưởng cậu cứ như vậy mà giận mình, hắn đang lúc ủ rũ không biết nên giải thích thế nào để cứu vớt thì Thiên An lại mở lời trước.
“Cái đó… hình như trong kịch bản không có viết đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...