Trường học ban đêm là một truyền thuyết đo thị đáng sợ của Nhật Bản về những ngôi trường được cho là bị ma ám bởi vì chúng được xây dựng trên đỉnh các nghĩa trang cũ. Họ gọi nó là truyện "Gakkou no kaidan" hay "Trường học ma ám". Những truyền thuyết đô thị này đôi khi còn được biết đến với "Bảy kì quan của trường học".
* * *
Nhiều năm trước, tại Nhật Bản, có một nhu cầu cấp thiết cho các trường học mới. Có tin đồn rằng chính phủ cần phải tìm được nguồn đất rẻ mà họ có thể xây trường học, vì vậy mà họ lên các trang web của những người chủ của những mảnh đất nghĩa trang cũ. Chính điều này đã dẫn đến những tin đồn với những đứa học sinh rằng trường học của chúng bị ma ám.
Họ nói rằng nếu bạn đến trường học vào lúc nửa đêm, bạn sẽ thấy nhiều điều kì lạ, giống như một ngọn nến lửng lơ giữa sân trường, tiếng bước chân khinh khỉnh vang vọng khắp các sảnh và những bức tượng với đôi mắt luôn dõi theo bạn khi bạn đi ngang qua. Trong phòng khoa học, bộ xương giải phẫu trở nên sống động. Bạn cũng sẽ nghe thấy âm thanh của một quả bóng vô hình này trong phòng tập thể dục và thậm chí bạn còn có thể thấy một cái đầu bị cắt đứt ma quái bay xung quanh các lớp học.
Nếu bạn đi ngang qua sân trường, đôi bàn tay ma quái sẽ xuất hiện từ bên dưới và cố gắng kéo bạn xuống. Nếu bạn đào bới ngay trên sân trường thì bạn có thể khai quật được những bia và ngôi mộ xưa. Bạn đi bơi trong hồ bơi, đôi tay ma quái sẽ nắm lấy chân bạn và cố gắng nhấn chìm bạn. Những tòa nhà cũ xuất hiện trên sân trường và có những cầu thang dẫn đến hư không. Nếu bạn bước lên những bậc thang đó thì bạn sẽ biến mất. Họ nói rằng một khoảng trống trong nhà vệ sinh bị ma ám và nếu bạn bước vào đó, một sợi dây sẽ rơi xuống từ trần nhà tạo hình của chiếc thòng lọng.
Trong một thị trấn nhỏ ở Nhật Bản, có một nhóm các cậu bé tuổi teen đã nghe đồn về trường học của họ. Theo truyền thuyết, nếu bạn đến trường vào lúc nửa đêm vào ngày 15 của tháng đó thì những điều kì lạ đó sẽ xảy ra một cách chính xác hơn những ngày thường.
Có một bức tượng đứng trên con đường dẫn đến trường và đôi mắt của nó sẽ dõi theo bạn khi bạn đi ngang qua. Nếu bạn bước lên cầu thang chính, số bước khi lên sẽ khác số bước đi xuống. Nếu bạn bật vòi nước trong phòng thí nghiệm khoa học, máu sẽ chảy ra ngoài thay vì nước. Và nếu bất cứ ai dám bước vào khoảng trống trong nhà vệ sinh ở tầng trệt, thì người đó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
Các chàng trai trong tường tụ hợp thành bốn người gồm có Shinichi, Mikio, Takashi và Hiro, quyết định đến trường vào ban đêm để kiểm tra các tin đồn truyền thuyết đó có phải sự thật hay không hay chúng chỉ là lời nói nhảm nhí. Vào ngày 15 của tháng, họ lẻn ra ngoài và gặp nhau vào đúng nửa đêm.
Khi họ đi qua cổng trường và trên con đường dẫn đến trường, các chàng trai đã nhìn chằm chằm vào bức tượng, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Đôi mắt của bức tượng nhìn sang bên trái và ngay cả khi một người đi ngang qua, đôi mắt cũng không hề núc nhích.
"Đúng là những huyền thoại ngu ngốc mà". Một cậu bé trong đám nói.
Họ bước vào trong bên ngôi trường và thận trọng bước lên những bậc cầu thang chính, đếm từng bước. Tổng cộng là một, hai, ba... mười ba bước. Khi họ bước xuống, vẫn là mười ba bước, không tăng hay giảm một bậc nào cả.
"Nhảm nhí!". Một người khác lại nói.
Sau đó họ đi xuống hành lang đến phòng thí nghiệm khoa học và mở tất cả các vòi nước bên trong phòng thí nghiệm. Thay vì máu, tất cả những thứ chảy ra đều là nước. Điều này khiến họ rất thất vọng.
"Biết ngay mà, sẽ chẳng có gì thú vị". Một người khác trong số 4 cậu bé nói.
Họ quyết định thử nghiệm thêm một huyền thoại trước khi về đến nhà và đi tới nhà vệ sinh ở tầng trệt. Tuy nhiên, khi đến và đứng trước cửa nhà vệ sinh, dường như tất cả đều có một cảm giác sợ hãi mặc dù những thứ trước kia đã thử không có cái nào đúng sự thật.
Cuối cùng, người tên Shinichi, bước tới và nói với những người khác rằng cậu không sợ bất cứ điều gì. Cậu ta đẩy cửa và bước vào nhà vệ sinh, trong khi bạn bè của cậu ta đợi bên ngoài. Các chàng tri đưa mắt nhìn đồng hồ, là 1 giờ sáng.
Một phút sau, Shinichi bước ra khỏi nhà vệ sinh với bụ cười toe toét.
"Làm gì có gì đâu chứ. Toàn chuyện trẻ con đâu không".
Các chàng trai cười và bỏ đi. Khi họ ra khỏi trường học, họ đi bộ xuống con đường. Trước khi rời đi, họ nhìn lần cuối vào bức tượng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía bên trái.
"Thật là khiến chúng ta thất vọng mà". Một cậu bé thì thầm khing bỉ tất cả những lời đồn đại về trường học.
Sáng hôm sau, cả ba người tron số 4 người hôm qua tới trường học đều nhận được cuộc gọi điện thoại từ mẹ của Shinichi.
"Có phải Shinichi ở với cháu đêm hôm qua không?". Mẹ Shinichi hỏi. "Nó không có ở trong phòng khi cô tới kiểm tra phòng nó sáng nay. Nó đã lẻn ra ngoài tối hôm qua và vẫn chưa về nhà. Nó có thể ở đâu chứ?".
Các chàng trai đều cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Cuối cùng, họ quyết định nói với bố mẹ và chuyến đi hôm qua của mình. Cha mẹ của họ đã lập tức liên hệ với hiệu trưởng trường học sau khi nghe họ nói xong. Sau đó, tất cả mọi người đều tụ tập bên ngoài sân trường.
"Em đang nói gì thế? Bức tượng ở ngoài kia sao? Đôi mắt nó nhìn về phía bên phải mà". Thầy hiệu trưởng phản bác lại khi nghe thấy học sinh của mình nói về việc nhìn thấy bức tượng.
"Nhưng chúng em thật sự đã thấy mắt nó nhìn sang bên trái vào đêm qua". Một cậu bé kêu lên.
Tất cả không tin và đi ra bên ngoài nhìn búc tượng đó. Tất cả đều sốc khi thấy đôi mắt của bức tượng thực sự đang nhìn sang bên phải.
"Vậy còn những bậc cầu thang thì sao chứ?". Một người đã khóc.
Tất cả đều chạy nhanh lên chỗ cầu thang và đếm các bước.
"Một, hai, ba,.. mười hai bước?".
"Đúng thế. Cầu thang này chi có mười hai bước thôi. Khi đang được xây dựng, các kiến trúc sư đã mắc một lỗi nhỏ. Lúc đầu dự kiến là mười ba bậc". Ông hiệu trưởng nói.
"Không thể như thế được". Cậu bé nào đó hét lên. "Nước, nước trong phòng thí nghiệm".
Bước vào bên trong phòng thí nghiệm khoa học, tất cả đều nhìn ào bồn rửa. Trên bồn vẫn còn lưu lại những giọt nước màu đỏ sẫm hệt máu bám trên bồn. Lúc này, ba người họ thật sự sợ hãi trước tất cả.
"Shinichi, Shinichi. Cậu ấy... cậu ấy đã đi vào bên trong nhà vệ sinh".
"Chúng ta hãy đi xem thử sao". Ông hiệu trưởng nói.
Tất cả đều tập trung bên ngoài cửa nhà vệ sinh. Các chàng trai và cha mẹ nhìn nhau lo lắng. Ông hiệu trưởng hít một hơi thật sâu và đưa tay đẩy cửa, bước vào.
Mẹ của Shinichi thốt ra tiếng thét đầy máu và ngất lịm đi. Những người khác thì thu mình trong nỗi kinh hoàng và một số khác không chịu được cảnh tượng trước mặt đã nôn mửa ngay tại đó.
Đó là gì? Là xác chết của Shinichi đang treo lơ lửng trên dây thừng quấn quanh cổ. Khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi mắt mở to, đông cứng trong một ánh mắt kinh hoàng. Cổ họng của cậu thì bị cắt từ tai này sang đến tai khác và toàn bộ máu tuôn trào ra khỏi cơ thể cậu. Dòng máu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ sàn phòng. Các cơ quan nội tạng cảu cậu thì bị cắt bỏ hoàn toàn. Họ như đang ngồi trong đống nội tạng của cậu vậy.
Một trong cậu bé bị choáng ngợp. Cậu ấy đang nhìn chằm chằm, không chớp mắt, nhìn chiếc đồng hồ trên tay của Shinichi. Nó dừng lại lúc 1 giờ sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...