Bà kẹ Hachisaku-sama hay với tên gọi khác là Cao 8 feet là một truyền thuyết đô thị Nhật Bản về một người phụ nữ cao lớn chuyên đi bắt cóc trẻ em. Điểm dễ nhận dạng cô ta là cô ấy rất cao, mặc một chiếc váy trắng dài, luôn phát ra âm thanh đáng sợ Po po po po po po...
* * *
Ông bà tôi sống ở Nhật Bản nhưng tôi và bố mẹ lại sống ở Mỹ. Mỗi mùa hè, bố mẹ tôi sẽ đưa tôi về nhà ông bà vào kì nghỉ hè để thăm họ. Ông bà tôi sống trong một ngôi làng nhỏ. Nhà của họ có một sân sau cũng khá lớn. Tôi rất thích chơi ở đó trong suốt mùa hè, ở đó rất mát mẻ và trong lành. Khi chúng tôi đến, ông bà luôn chào đón niềm nở. Rồi ông đón tôi vào lòng với vòng tay rộn mở. Vì tôi là đứa cháu duy nhất của họ, nên họ rất chiều chuộng tôi.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy khung cảnh nơi đây, là mùa hè, năm tôi 8 tuổi.
Vẫn như thường lệ, bố mẹ tôi đặt chuyến bay sớm nhất tới Nhật Bản. Và rồi bố lái xe đưa cả nhà tới thẳng nhà ông bà tôi. Cả hai ông bà đều rất vui mừng khi gặp tôi. Họ đã tặng cho tôi rất nhiều món quà nhỏ xinh xắn, dễ thương. Bố mẹ tôi muốn có một chút thời gian riêng tư, nên chỉ ở vài ngày tại nhà ông bà, họ đã đánh xa đi sang một nơi khác của Nhật Bản. Họ để tôi lại ở nhà cùng với ông bà, để họ chăm sóc.
Một ngày nọ, tôi vẫn chơi ở sân sau. Ông bà tôi ở trong nhà. Đó là ngày hè nóng nực và tôi nằm xuống bãi cỏ mượt nghỉ ngơi. Tôi nhìn lên trời, những đám mây trong xanh và tận hưởng cảm giác của những tia nắng dịu và làn gió nhẹ. Ngay sau khi tôi chuẩn bị thức dậy, hít một ngụm không khí, tôi nghe thấy một âm thanh lạ.
"Po po po po po"
Tôi không biết nó là gì và càng khó hiểu hơn khi không thể biết âm thanh đó phát ra từ đâu. Nghe có vẻ như ai đó đang tự tạo ra tiếng ồn, như thể họ chỉ đang nói "po po po po po" với một chất giọng trầm, nam tính.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn thì đột nhiên tôi nhận thấy có thứ gì đó trên đình của hàng rào cao ngất bao quanh sân sau. Đó là một chiếc mũ rơm. Nó không nằm trên hàng rào, mà là ở đằng sau hàng rào ấy. Đó cũng chính là nơi âm thanh lạ lùng phát ra.
"Po po po po po"
Sau đó, chiếc mũ bắt đầu di chuyển dần xung quanh, men theo đường hàng rào, như thể có ai đó đang đội nó trên đâu, nhưng sao có thể cao được như vậy chứ? Chiếc mũ dừng lại ở một khoảng trống nhỏ trong hàng rào và tôi có thể thấy một khuôn mặt nhìn qua. Là một người phụ nữ. Nhưng, các hàng rào đã cao, cao gần 8 feet,...
Ngơ ngác như là mơ, tôi đứng dậy và lang thang vào nhà. Ông bà đang ở trong bếp thưởng thức những tách trà ấm. Tôi ngồi xuống bàn và sau một lúc, tôi mới nói với ông bà những gì tôi đã thấy. Họ thực sự không chú ý tới tôi, bởi vì họ là người lớn mà. Những chủ đề của tụi trẻ con không đủ hứng thú để họ nghe nó mãi được. Cho đến khi tôi đề cập tới âm thanh đặc biết đó.
"Po po po po po"
Ngay khi nghe tôi nhái lại âm thanh đó, cả hai ông bà đột nhiên đóng băng. Như thể đó là câu thần chú ngưng không – thời gian vậy đó. Đôi mắt bà mở to và ba lấy tay che miệng không khỏi ngỡ ngàng lại. Khuôn mặt ông trở nên nghiêm túc và ông nắm lấy tay tôi.
"Đây là một điều rất quan trọng cháu à! Cháu phải nói xem chính xác là cô ấy cao bao nhiêu?" Giọng của ông rất nghiêm khắc đến nỗi trầm trọng.
"Cao như hàng rào của vườn ấy ạ!" Tôi trả lời và cảm nhận rõ sựu sợ sệt bên trong người.
Ông tôi bắt tôi ngồi xuống, thẩm vấn tôi bằng một đống câu hỏi, xoay quanh cô ấy. "Cô ấy nhìn thấy cháu ở đâu? Việc đó xảy ra khi nào? Lúc đó cháu đang làm gì? Cô ấy có nhìn thấy cháu không? ..."
Tôi đã cố gắng trả lời mọi câu hỏi của ông một cách nhanh gọn, tốt nhất có thể. Rồi ông đột nhiên chạy ra hành lang và gọi điện cho ai đó. Tôi không thể nghe được ai đang ở đầu dây bên kia và nói với tôi những gì. Tôi quay sang nhìn bà tôi. Bà đang run rẩy, một cách kì lạ, hai tay đan chặt vào nhau. Trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Ông tôi quay trở lại phòng bếp và nói chuyện với bà tôi.
Tôi phải đi ra ngoài một lúc, ông đã nói với tôi như vậy.
"Bà ở lại đây trông nó đi, đừng để nó đi đâu hết. Đừng rời mắt khỏi nó dù chỉ một giây. Hãy thật cẩn thận."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Ông ơi..." Tôi đã bật khóc khi thấy mọi người ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Cháu đã được Hachisaku-sama thích rồi. Bà ta đã thích cháu." Ông đã nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. Đôi mắt trĩu nặng sự lo lắng. với vẻ mặt buồn bã.
Nói xong, ông đi ra ngoài và lấy xe tải lái thẳng đi đâu đó.
Lúc này, bà tôi vẫn ngồi trên ghế. Tôi quay sang hỏi bà.
"Bà ơi! Ai là Hachisaku-sama vậy ạ?"
"Đừng lo lắng. Ông của cháu sẽ làm gì đó. Đừng lo lắng gì nữa." Bà trở lời tôi, giọng bà run run. Tay bà nắm chặt lấy tay của tôi.
Tôi cùng bà ngồi trong bếp chờ đợi ông quay trở lại, và bà bắt đầu giải thích cho tôi toàn bộ sự việc, khiến tôi không khỏi bất ngờ. Bà đã nói rằng, nơi đây đang bị một sự nguy hiểm ám ảnh. Họ gọi nó là Hachisaku-sama*, vì chiều cao của nó.
*Trong tiếng Nhật, Hachisaku-sama nghĩa là cao 8 feet.
Nó có vẻ ngoài của một người phụ nữ cực kì cao và nó phát ra âm thanh giống như "po po po po po" với giọng nam trầm. Nó xuất hiện ở các nơi khác nhau, tùy thuộc vào người nhìn thấy nó. Có người nói nó trông giống như bà già hốc hác trong bộ kimono. Một số người khác nói đó là một cô gái mặc áo tang màu trắng. Nhưng có điều không bao giờ thay đổi, đó là chiều cao và giọng nói của nó: cao 8 feet và phát ra tiếng kêu "po po po po po."
Cách đây rất lâu, nó đã bị các nhà sư bắt giữ và họ đã giam cầm nó trong một tòa nhà đổ nát ở ngoại ô làng. Họ đã nhốt nó bằng cách sử dụng bốn bức tượng tôn giáo nhỏ tên jizos' mà họ đặt ở các phía Bắc, Nam, Đông và Tây, nơi có các tàn tích và nó không được phép di chuyển từ đó. Nhưng bằng cách nào đó, nó đã thoát khỏi nơi ấy.
Lần cuối cùng mà nó xuất hiện là vào khoảng 15 năm trước. Bà tôi nói rằng bất cứ ai nhìn thấy Hachisaku-sama đều được định sẵn sẽ chết trong vài ngày.
Tất cả nghe đều có vẻ điên rồi, tôi không biết phải tin vào cái gì nữa.
Khi ông trở về, có một người khác theo sau ông, là một bà già. Bà ta tự giới thiệu mình là K-san và đưa cho tôi một mảnh giấy da nhỏ nhàu nát, rồi nói: "Đây, hãy cầm lấy cái này và giữ nó." Sau đó, K-san cùng ông của tôi đi lên lầu làm gì đó. Còn tôi bị bỏ lại một một mình trong bếp cùng với bà.
Tôi cần đi vệ sinh. Bà cũng đã miến cưỡng đồng ý và theo tôi vào phòng tắm, không cho tôi đóng cửa. Tôi bắt đầu thấy thực sự sợ hãi trước hành động của mọi người.
Một lúc sau, ông và K-san đưa tôi lên lầu và đi vào trong phòng ngủ. Các cửa sổ đều được bao phủ bằng báo. Trên những tờ báo có rất nhiều kí tự cổ đã được viết trên đó. Có những bát muối nhỏ ở cả bốn góc của căn phòng và một bức tượng Phật nhỏ được đặt ở giữa phòng, trên một chiếc hộp gỗ. Ngoài ra còn có một chiếc xô màu xanh khác.
"Cái đó dùng để làm gì vậy?" Tôi chỉ tay vào chiếc xô và hỏi.
"Con sẽ đi vệ sinh ở trong cái xô đó." Ông tôi trả lời.
K-san bảo tôi ngồi xuống giường và nói:
"Sẽ sớm thôi,mặt trời sẽ bắt đầu lặn. Vì vậy hãy lắng nghe ta thật cẩn thận. Con phải ở trong căn phòng này cho đến tận sáng mai. Con không được ra ngoài trong bất kì trường hợp nào cho đến 7 giờ sáng mai. Ông bà con sẽ không nói chuyện với conhay gọi con trong suốt đêm nay. Hãy nhớ rằng, tuyệt đối không được rời khỏi phòng vì bất cứ lí do nào cho đến sáng mai. Ta sẽ cho bố mẹ của con biết chuyện gì đang xảy ra." K-san nói với giọng điệu nghiêm trọng. Tôi chỉ có thể vâng lời bằng cách lặng lẽ gật đầu.
"Cháu phải làm theo hướng dẫn của K-san trong bức thư." Ông nói với tôi. "Và không bao giờ buông tờ giấy đó ra khỏi tay của cháu. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy cầu nguyện với Đức Phật. Còn nữa, cháu phải chắc chắn khóa chặt cánh cửa này ngay khi chúng ta rời đi."
Ông nói xong, cả ba người họ bước ra hành lang và nói tạm biệt với tôi. Tôi đóng cửa phòng ngủ và đã khóa nó lại. Tôi bật tivi lên và xem, nhưng tôi rất lo lắng vì cơn đau bụng đang ập đến. Bà có để lại cho tôi một ít cơm nắm và một mớ đồ ăn vặt, nhưng tiếc rằng tôi không thể nuốt chúng vào bụng được. Tôi cảm thấy mình như đang bị giam trong tù và tôi rất chán nản, sợ hãi. Tôi nằm xuống giường và chờ đợi màn đêm đi qua. Và tôi thiếp đi.
Khi thức dậy trong cơn ngủ, tôi nhìn đồng hồ, mới chỉ có 1 giờ sáng thôi, còn quá sớm để có thể ra ngoài. Đột nhiên, tôi nhận ra có cái gì đó đang gõ vào cửa sổ.
"Tap tap, tap, tap, tap, tap"
Tôi đã cảm thấy như có máu chảy ra từ mặt và trái tim bỗng chốc đập liên hồi, loạn xạ. Tôi tuyệt vọng, cố gắng tự trấn an bản thân mình, tự nhủ rằng đó chỉ là cơn gió đang giở trò đồi bại với mình, hoặc đó chỉ là cành cây thôi, phải thật bình tĩnh. Tôi lại mở tivi lên. Lúc này, tôi đã tăng âm lượng trên tivi, lấn át những tiếng gõ để giảm bớt tiếng ồn. Tôi đã rất cố tập trung vào những thứ trên tivi, không quan tâm tới những thứ bên ngoài. Cuối cùng, sau một hồi, nó hoàn toàn dừng lại.
Sau thứ tiếng quái quỷ đó, tôi đã nghe thấy tiếng ông nội gọi mình.
"Cháu có ổn không? Nếu như sợ quá thì cháu không cần ở trong đó một mình đâu. Ông đã đến và đưa cháu ra khỏi đó đây rồi."
Tôi mỉm cười, toan định vội vã mở cửa chào đón người ông yêu quý của mình tới giúp. Nhưng rồi, tôi khựng lại, dừng bước. Tôi nổi da gà khắp người, dựng tóc gáy. Nghe có vẻ không giống giọng của ông mấy, nó cũng có hơi khác với giọng thật của ông, nhưng tôi đã nhận ra. Tôi không thể biết đó là gì, tôi chỉ biết rằng...
"Cháu thật sự không làm sao chứ? Cháu đang làm gì thế? Có thể mở cừa cho ông có được không?"
Tôi liếc sang trái và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thứ muối trong cái bát đang dần chuyển sang màu đen.
Tôi dần lùi lại ra xa cửa hơn. Cả người run rẩy vỉ sợ hãi. Tôi quỳ xuống trước bức tượng Phật và nắm chặt mảnh giấy của K-san trên tay. Tôi bắt đầu cầu nguyện một cách tuyệt vọng.
"Làm ơn, hãy cứu tôi khỏi Hachisaku-sama! Làm ơn, hãy đuổi bà ta đi." Tôi cầu nguyện trong nước mắt vô vọng.
Sau đó, tôi đã nghe thấy âm thanh ngoài cửa phát ra một âm thanh khác lúc nãy.
"Po po po po po"
Tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ lại bắt đầu vang lên. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và cúi mình trước bức tượng, vừa khóc vừa cầu nguyện cho hết đêm. Tôi cảm thấy như nó sẽ không bao giờ kết thúc, đến cuối cùng thì trời cũng đã sáng, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn lên. Muối trong cả bốn bát ở bốn góc phòng đều có mzàu đen.
Tôi đã đi kiểm tra lại tất cả đồng hồ trong phòng. Lúc đó là 7:30 sáng. Tôi một lần nữa tiến tới cái cửa và do dự một lúc lâu. Tôi quyết định mở cửa. Cảnh tượng trước mặt làm tôi bất ngờ và òa khóc. Bà của tôi và K-san đang đứng trước cửa chờ tôi đi ra.
"Ta rất vui vì con vẫn còn sống." K-san nở nụ cười trên miệng nói với tôi.
Tôi đi xuống cầu thang và ngạc nhiên khi thấy cả bố và mẹ đang ngồi trong bếp chờ đợi. Ông nội bước tới gần tôi và nói.
"Nhanh lên nào. Chúng ta phải đi ngay."
Tôi theo ông ra cửa trước và có một chiếc xe tải lướn màu đen đang chờ ở ngoài đường lớn. Có một vài người đàn ông đang đứng xung quanh chiếc xe, chỉ vào tôi thì thầm: "Chính là cậu bé đó."
Chiếc xe có 9 chỗ ngồi và họ đặt tôi ở giữa, bao quanh bởi 8 người đàn ông. Còn K-san ngồi ở ghế dành cho lái xe.
"Cháu đã gặp rắc rối. Tôi biết bạn đang rất lo lắng và sợ hãi. Cháu chỉ cần cúi đầu xuống và nhắm đôi mắt của mình lại. Chúng ta sẽ không nhìn thấy nó được, chỉ riêng một mình cháu mới có thể thấy được nó. Đừng mở mắt ra cho đến khi chúng ta đưa cháu ra khỏi đây một cách an toàn." Người đàn ông bên trái nhìn tôi và nói.
Ông ngoại lái một chiếc xe khác đi ở phía trước, và một chiếc xe khác của bố tôi theo sau. Khi mọi người đã sẵn sàng, tất cả chúng tôi bắt đầu di chuyển. Chúng tôi đi khác chậm, chỉ 20km/h hoặc có thể ít hơn. Một lúc sau, K-san nói: "Đây là lúc khó khăn nhất." Bà ta bắt đầu lẩm bẩm một lời cầu nguyện trong hơi thở cửa mình.
Đó là khi tôi nghe thấy giọng nói,
"Po po po po po"
Tôi nắm chặt tờ giấ mà K-san đưa ở trong tay. Tôi đã cúi đầu xuống nhưng vẫn lén nhìn ra ngoài. Tôi thấy một chiếc váy trắng dài thượt đang tung bay phấp phới trong gió. Nó di chuyển ngang bằng với chiếc xe. Đó là Hachisaku-sama. Cô ta đang ở bên ngoài cửa sổ, và cô ta theo kịp chúng tôi.
Rồi đột nhiên, cô ta cúi xuống và nhìn vào chiếc xe, một cách dứt khoát.
"Không." Tôi thở hổn hển hét lên.
"Hãy nhắm mắt của cháu lại ngay lập tức." Người đàn ông bên cạnh tôi hét lên.
Tôi ngay lập tực nhắm mắt lại hết mức có thể và siết chặt miếng giấy da trên tay. Sau đó, tiếng gõ bắt đầu xuất hiện trên cửa xe.
"Tap tap, tap, tap, tap, tap"
Giọng nói ngày càng trở nên to, rõ ràng hơn.
"Po po po po po"
Tiếng gõ xuất hiện xung quanh xe, trên các cửa sổ. Tất cả những người đàn ông trong xe đều giật mình và đứng hết dậy, lẩm bẩm lo lắng với chính mình. Những người này không thể nhìn thấy Hachisaku-sama, cũng không nghe thấy giọng nói của cô ta, nhưng họ lại nghe được tiếng cô ta gõ lên cửa xe. K-san bắt đầu cầu nguyện ngày càng to hơn cho đến khi bà ta gần như đang hét lên. Sự căng thẳng ở trong chiếc xe gần như không thể chịu đựng được.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa dừng lại, và giọng nói cũng biến mất.
"Có lẽ bây giờ chúng ta đã an toàn rồi." K-san nhìn chúng tôi và nói.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe tải đỗ bên đường và từng người đàn ông bước ra bên ngoài. Họ chuyển tôi sang xe của bố mẹ ở phía sau. Mẹ vội quàng lấy tôi, ôm tôi vào lòng, nước mắt chảy dài trên má.
Ông và bố của tôi cúi chào những người đàn ông và họ tiếp tục đi. K-san đến bên cửa sổ của chiếc xe và nói rằng bà ta muốn xem mảnh giấy ở bên trong tay của tôi. Khi tôi mở nó ra, nó đã biến thành một màu đen hoàn toàn.
"Ta nghĩ con sẽ ổn ngay thôi. Hãy chắc chắn giữ nó một lúc lâu." Bà ta nói và đưa cho tôi một mảnh giấy da mới.
Sau đó chúng tôi đi thẳng tới sân bay. Ông của tôi phải thấy tôi thật an toàn trên máy bay mới yên lòng. Khi chúng tôi cất cánh, bố mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bố tôi đã kể rằng ông đã từng nghe nói về Hachisaku-sama. Nhiều năm trước, bạn của bố đã bị cô ta thích. Anh ta biến mất và đã không bao giờ tìm lại được nữa.
Bố tôi còn nói thêm, có những người khác cũng được cô ta yêu thích và đã sống để kể về cô ta. Tất cả những người đó, họ phải rời khỏi Nhật Bản và định cư ở nước ngoài. Họ không bao giờ có thể trở về quê hương của mình lần nào nữa.
Cô ta luôn chọn trẻ em là nạn nhân của mình. Họ nói rằng trẻ em hay phụ thuộc vào cha mẹ và các thành viên trong gia đình. Điều này khiến họ dễ bị lừa dối hơn khi cô đóng giả làm người thân của bọn trẻ.
Bố tôi còn nói những người đàn ông trong xe vừa nãy tôi ngồi, tất cả đều là họ hàng ruột thịt của tôi, và đó cũng là lý do tại sao họ ngồi xung quanh tôi và tại sao bố tôi và ông tôi lái xe ở phía trước và phía sau. Tất cả đều được thực hiện để cố gắng đánh lừa được Hachisaku-sama. Phải mất một thời gian để có thể liên lạc được tất cả với mọi người và tập hợp lại tất cả cùng với nhau, đó là lí do tại sao tôi lại bị giam trong phòng cả đêm.
Bố tôi còn nói rằng một trong những bức tượng jizos' (những bức tượng có ý nghĩa giữ cô ta bị mắc kẹt) đã bị phá vỡ và đó là cách cô ta trốn thoát.
Tất cả những điều bố kể làm tôi rùng mình, ớn lạnh. Tất nhiên tôi cũng rất vui khi cuối cùng chúng tôi đã trở về nhà.
Những điều trên đã xảy ra hơn 10 năm trước. Tôi đã không nhìn thấy ông bà của mình kể từ đó. Tôi chưa thể đặt chân lên đất nước Nhật Bản một lần nào nữa. Sau đó, tôi gọi cho họ vài tuần một lần và nói chuyện với ông bà qua chiếc điện thoại.
Trong những năm qua, tôi chỉ biết cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một truyền thuyết đô thị, rằng mọi thứ xảy ra chỉ là một trò đùa tinh vi. Nhưng đôi khi, tôi không chắc chắn được suy nghĩ của mình.
Ông tôi đã mất cách đây hai năm. Khi ông bị ốm, nhưng ông lại không cho phép tôi đến thăm ông và để lại những chỉ dẫn nghiêm ngặt trong di chúc rằng tôi sẽ không được đến dự đám tang của ông. Tôi rất buồn vì điều này.
Bà tôi đã gọi lại cho tôi vài ngày trước. Bà nói rằng bà đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Bà nhớ tôi vô cùng và muốn gặp tôi lần cuối trước khi rời xa chốn nhân gian.
"Bà có chắc không ạ? Nó thật sự an toàn chứ?" Tôi đã hỏi bà của mình.
"Đó đã là 10 năm trước rồi, cháu trai à! Mọi việc đều xảy ra từ lâu, tất cả đã bị lãng quên trong quá khứ. Bây giờ cháu cũng đã trường thành rồi. Bà chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra với cháu đâu, cháu yêu của bà."
"Nhưng....nhưng.... còn về Hachisaku-sama thì sao ạ?" Tôi đã nói với bà về vấn đề xảy ra với tôi 10 năm trước.
Trong khoảnh khắc đó, bên kia đầu dây im lặng một hồi. Sau đó, tôi đã nghe thấy một giọng nói nam tính nói, thật chậm.
"Po po po po po"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...