Sau khi tốt nghiệp xong xuôi, Hoàng An Nhiên được ba mẹ thưởng 1 chuyến ra nước ngoài, đến nhà chị em dòng họ của mẹ chơi.
Trước khi đi, cô nhuộm mái tóc màu vàng kim tôn lên làn da trắng ngần. Cô mặc một set đồ màu trắng ra sân bay, dáng người thon gọn cao m65 thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh.
Ba mẹ và em trai đi cùng để tiễn cô, trước khi đi họ cùng nhau chụp chung một tấm hình. Mẹ gửi ảnh cô qua cho người quen của mẹ, ba rơi những giọt nước mắt hạnh phúc nói....
- Nhiên à, con qua đó chơi vui vẻ nha! Nhớ gọi về nhà đấy.
- Vâng ạ!
Tiếng loa thông báo vang lên, An Nhiên nhanh chóng chào tạm biệt mọi người rồi đẩy vali đi vào trong. Máy bay nhanh chóng cất cánh rời khỏi mặt đất, An Nhiên lấy điện thoại mở bài Dark horse đeo tai nghe lên nghe.
Ngủ một giấc cũng đã đến nơi, vì vào mùa thu nên nơi này khí hậu rất dễ chịu, cô xuống máy bay đi ra sảnh nhìn mọi người xung quanh để tìm người quen của mẹ. Không biết có phải do cô quá nổi bật hay không, ai nấy đều suýt xoa khen ngợi không ngớt. Chợt vang lên tiếng gọi....
- An Nhiên! An Nhiên!
Cô quay sang nhìn thấy là một người phụ nữ tầm cỡ tuổi mẹ, thế là cô đẩy vali đi đến chào hỏi....
- Dì Tuyết, con cứ tưởng sẽ không tìm thấy dì chứ!
- Con bé này, mới đó đã lớn thế này rồi!
- Dì cũng càng ngày càng đẹp hơn nha!
Cả hai dì cháu cười tươi rồi đi ra bãi đậu xe, ra bên ngoài nhìn thấy chồng của dì lái xe. Trông thấy ông, An Nhiên lễ phép chào....
- Cháu chào chú ạ!
- An Nhiên à? Mau chóng lên xe đi, giờ này hay bị kẹt xe lắm.
Nói xong ông lên xe trước, dì Tuyết để vali vào cốp xe rồi bảo cô lên xe. Dọc đường nhìn thấy khung cảnh xung quanh rất đẹp, trông mọi thứ đều rất mới lạ đối với cô.
Một lúc lâu sau mới về đến nhà, lúc cô lên máy bay khoảng 17h20p, mở điện thoại lên xem đã 23h do chênh lệch múi giờ nên bên này chỉ mới 18h. Vào trong nhà thấy hai chị gái tầm 15 và 19 tuổi, cô cười tươi chào...
- Chào hai chị ạ, em là An Nhiên!
Dì Tuyết thấy vậy thì tiến lại gần nói....
- Đây là Annette và Lina!
- Chào, chị là Annette!
- Chào chị, em là Lina!
Cả ba người nhìn nhau mỉm cười, lúc này chồng của dì Tuyết đi vào cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Vào trong dọn cơm ra ăn đi, An Nhiên vào đây chú cần nói chuyện một lúc!
Nói xong chú đi đến phòng khách ngồi trên ghế sofa, An Nhiên bối rối nhìn dì Tuyết. Dì nháy mắt ra hiệu bảo cô đi vào, hai chị em kia thì vào trong để dọn đồ ăn.
An Nhiên đi đến ngồi trên ghế, ông thẳng thắn nói....
- Có lẽ con cũng đã nghe kể về chú rồi, chú cũng nói luôn. Ở đây mọi thứ phải theo quy tắc và sử dụng điện nước cũng tiết kiệm, nếu như chú thấy con phung phí thì sẽ dạy bảo tại chỗ!
- Vâng!
Thấy cô có vẻ hiểu chuyện nên ông cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy hối thúc cô vào trong ăn tối.
Sau khi ăn tối xong cô cùng hai chị em kia về phòng ngủ, vì cả người chưa tắm nên cô đi tắm rồi gội đầu. Một lúc sau cô trùm khăn lên tóc rồi đi ra ngoài, thấy trời vẫn còn sớm nên quay sang rũ rê....
- Chị Annette, Lina, hay là mình ra ngoài đi dạo một lúc đi???
- Cũng được, nhưng mà phải nói một tiếng với ba trước!
Lina nhìn cô nhắc nhở, cô mỉm cười nói....
- Được, em sẽ đi ra nói với chú!
- Mà em lau tóc cho khô đi, nước nhỏ đầy nhà ba chị mắng đấy!
Annette đang quay top top thuận theo nói, An Nhiên cười tươi gật đầu rồi lau khô tóc.
Sau khi xin phép thành công An Nhiên chạy về phòng vui vẻ nói....
- Chị Annette, Lina! Mau đi thôi.
Cả hai mặc thêm áo khoác rồi đi ra, cả ba ra bên ngoài chạy xe đạp đến một quán cà phê gần đó. An Nhiên ngồi trên xe của Annette, Lina chạy chậm nên đuổi theo sau.
Đến nơi thấy những người ở bên trong đều cao to hơn so với cô. Nếu cô nói mình học cấp 2 có lẽ họ cũng tin vì dáng người cô vừa nhỏ lại hoạt bát, cả ba vào trong quán ngồi xuống gọi nước.
Lina tò mò hỏi An Nhiên....
- Chị Nhiên, chị sang đây chơi lâu không???
- Khoảng nửa năm!
- Ồ, vậy chị có làm gì không???
- Hiện tại thì chưa biết nữa!
Annette gọi điện cho ai đó nên không để ý đến cuộc nói chuyện, đợi Annette nói chuyện xong thì An Nhiên bắt đầu hỏi....
- Chị Annette, chị vẫn còn đang học hả??
- Ừm, học đại học!
- Woaa....
An Nhiên nghe vậy thì bất ngờ thốt lên, lúc này nhân viên đã bưng nước ra. Lina hí hửng nói....
- Quán này ngon lắm, chị uống thử đi!
Nói xong Lina nhanh chóng uống một ngụm, An Nhiên nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Thấy quán có cả đàn piano khiến cô ngạc nhiên nên quay sang hỏi Lina....
- Lina, đàn piano ở đằng kia là sao vậy???
- À, quán có thuê người đến đánh đàn! Mà lâu lâu mới có nên để vậy.
- Vậy mình có được đến đánh đàn không???
- Uầy, em cũng biết đánh đàn à???
Annette ngồi bên cạnh nghe vậy thì tò mò hỏi, An Nhiên ngượng ngùng cười. Thấy vậy Annette đứng dậy đi đến chỗ quản lý để nói chuyện, Lina lẩm bẩm...
- Chà, chị Annette đi nói chuyện rồi đấy!
- Hả???
An Nhiên ngơ ngác không hiểu, sau khi nói xong Annette đi về chỗ rồi cười nói....
- Họ đồng ý rồi đấy, em đi đến chơi thử đi!
- Em á???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...