"A..."
Diệp Kính Phân có chút tỉnh, phát hiện tay chân mình bị trói chặt, nửa thân trên bị lột trần. Hắn căn bản không thể cử động, hơn nữa trên đầu còn thấy nhói như bị đập, đầu toàn là máu. Hắn mơ màng đưa mắt nhìn tứ phía, nhận ra bản thân đang bị trói ở đại sảnh.
"Cmn... Là ai..."
Lạch cạch.
Trước mặt hắn xuất hiện một đôi jackboot đen, hắn ngước lên nhìn, đập vào mắt hắn là một gã nam mặc áo đen, có hình xăm trên đầu. So với bộ dạng trước đây của hắn khi còn trong thế giới ngầm, có phần lưu manh hơn nhiều.
"Hắn tỉnh lại rồi, Hinh Ngôn."
Cách nói của gã trai này có phần ẻo lả, Diệp Kính Phân ghét ra mặt. Hắn nhìn cô gái khác đang tới chỗ hắn, đối phương không phải Sophia, nhưng hắn nhận thức được người kia không phải quân nhân mà là cảnh sát, dáng lưng thẳng tắp, gương mặt toát lên thần thái cương nhu rõ rệt.
"Các người là ai hả? Dám làm vậy với tôi, các người chết chắc rồi. Đợi khi bảo vệ tới đây, các người đừng hòng trốn thoát!"
Kiều Tư Lâm lấy ngón út móc lỗ tai, mặt biểu hiện thấy ồn ào. "Ồn quá đó."
"Các người xông vào nhà tôi! Các người có biết luật pháp hay không?! Nếu ở nước ngoài, tôi đã cho các ăn kẹo đồng rồi! Xâm nhập gia cư bất hợp pháp!"
"Thế anh là người biết luật chắc?" Thiệu Hinh Ngôn mắng. "Anh lấy tư cách gì bảo bọn này không biết luật pháp! Anh làm gì bản thân anh biết rõ nhất mà!"
"Tôi làm gì chứ?" Diệp Kính Phân nghe vậy liền bật cười. "Tôi không phạm pháp, tôi làm gì mà các người phải tra hỏi tôi?"
"Anh dám nói Sophia..."
"Các người thử động vào một cọng lông của cô ấy xem!"
Thiệu Hinh Ngôn chỉ mới nhắc tới "Sophia", Diệp Kính Phân đã nổi sùng lên như chó điên, quát nạt cô. Thái độ này khiến cho cả Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm một phen kinh ngạc.
"Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? Cô làm gì cô ấy rồi! Các người làm gì cô ấy, tôi thực sự sẽ giết chết các người!"
"Chúng tôi không làm gì cô ấy hết." Thiệu Hinh Ngôn đáp. "Tôi tới từ Cục cảnh sát."
"Tôi biết cô là cảnh sát." Diệp Kính Phân nói.
"Cho nên, anh hẳn biết thái độ làm việc của bọn tôi." Thiệu Hinh Ngôn ngồi xổm xuống ngang tầm với Diệp Kính Phân mà nói. "Chúng tôi vì điều tra mà đến, chỉ cần anh chịu phối hợp, tôi có thể đảm bảo anh bình yên vô sự. Tôi sẽ về báo với cấp trên không đề cập đến anh, sau khi sóng yên biển lặng, anh vẫn có thể trở về cuộc sống thường ngày."
"Có cái beep, cảnh sát các cô có mỗi chiêu ấy!" Diệp Kính Phân nghiến răng nghiến lợi nói. "Cô cho rằng tôi đụng mặt cảnh sát ít lắm chắc?"
"Mục tiêu của chúng tôi hoàn toàn không anh, mà là Isabella Detrich, chính là cô gái trong tranh kia." Thiệu Hinh Ngôn chỉ vào bức chân dung treo trên tường, Diệp Kính Phân nhìn theo hướng cô chỉ.
Ngay tức thì, Diệp Kính Phân cười phá lên. "Bớt hài đi, cô cho rằng chỉ với hai người bọn cô đủ đối phó cô ấy ư?"
"ý anh là gì?"
"Hai người không có khả năng đối phó với cô ấy đâu, từ bỏ đi, trước khi bản thân gặp nguy. Tôi chỉ khuyên hai người mau chóng về nhà, coi tất cả như một giấc mơ, như vậy sẽ tốt cho tất cả." Diệp Kính Phân thở dài, giọng điệu như thể lực bất tòng tâm. "Tôi nói thật, hai người còn trẻ, không giống kẻ gần đất xa trời như tôi."
"Tuy rằng trước đây tôi đã làm nhiều điều ác, các người có thể tìm được tôi, chắc hẳn đã điều tra qua sơ yếu lý lịch. Đúng thật trước tôi từng phạm tội, nhưng giờ đã cải tà quy chính, tôi cũng kiếm đủ tiền rồi. Bây giờ chỉ muốn có một cuộc sống bình giản, đợi sau khi tất cả chuyện này chấm dứt, tôi sẽ kết hôn với Sophia. Sau đó tìm một nơi nào đó mà lui về ở ẩn, đồng thời cũng đoạn tuyệt quan hệ với Isabella Detrich."
"Sophia..." Thiệu Hinh Ngôn lặp lại cái tên này. "Rốt cục chuyện của cô ấy là sao? Anh có thể kể cho chúng tôi nghe không? Bao gồm cả 'Prometheus' là gì? Làm cách nào Isabella Detrich có được tất cả?"
"Hai người... biết 'Prometheus'?!"
"Anh là pháp nhân cho công ty này, dù cho đăng ký ở Hồng Kông, chỉ cần tra ra giao dịch của tài khoản ngân hàng là tóm được anh ngay." Kiều Tư Lâm ở bên cạnh nói.
"Cậu là hacker, đúng không?" Nghe Kiều Tư Lâm giải thích, Diệp Kính Phân lập tức đoán ra được, mặt hắn lộ ra vẻ cô đơn. "Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình, thật đó..."
"Nếu anh kể toàn bộ sự việc cho chúng tôi nghe, tôi đảm bảo anh sẽ được sống tốt, phía bên chúng tôi sẽ thi hành lệnh bắt giữ Isabella Detrich." Thiệu Hinh Ngôn lại lần nữa dụ ngọt hắn.
"Vấn đề không phải nói hay không, dù tôi có nói cũng vô dụng mà thôi. Căn bản, hai người không thể ngăn được cô ấy đâu, muốn bắt cô ta lại càng không thể."
"Anh không nói, tôi liền phái người tới bắt anh. Anh chắc mình muốn trở lại nhà lao tăm tối chứ, Sophia cũng sẽ được trả về cho ba mẹ cô ấy, anh vĩnh viễn không còn gặp lại cô ấy nữa."
"Ha ha ha cô ấy rời đi tôi sẽ chết ngay tức khắc, các người xác định muốn làm vậy sao?"
"Gì cơ..."
"Vừa nãy hai người núp trong tủ quần áo chắc cũng thấy rồi, chỉ có tôi mới có thể làm cô ấy tỉnh lại. Nếu không có giọng nói của tôi, cô ấy sẽ luôn trong trạng thái thực vật." Diệp Kính Phân thở dài, nói tiếp. "Công nghệ này là của Isabella Detrich phát minh, cả đời này tôi yêu nhất chính là cô ấy, Sophia. Kể từ buổi dạ yến gặp gỡ cô ấy, tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô ấy lại xem tôi như cỏ rác, bất luận tôi tốt đẹp nhiêu cũng đều trở nên vô ích."
"Đúng là đồ simp chúa*!" Kiều Tư Lâm cay nghiệt mắng mỏ.
*Bản gốc là 舔狗 (chó liếm): chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
"Cậu nói đúng, cô ấy là nữ thần vạn người mê, tôi và cô ấy không chỉ có rào cản ngôn ngữ, mà cô ấy còn không thích người Châu Á." Diệp Kính Phân càng nói càng khổ sở, thật khó mà tin loại người làm nhiều việc ác như hắn, đối với chuyện tình cảm lại một lòng trung trinh.
"Trong lúc khổ sở và tuyệt vọng, Isabella Detrich liền xuất hiện, cô ấy giúp tôi theo đuổi Sophia. Cái giá phải trả là làm đại lý cho công ty kiểm nghiệm thuốc kia giúp cô ta, tôi chỉ là pháp nhân trên danh nghĩa. Cô ấy lại còn trả cho tôi rất nhiều tiền, cớ gì lại không làm? Dù công ty kiểm nghiệm thuốc có vấn đề thì tôi vẫn còn văn phòng luật mà."
"Anh cho rằng cô ấy là đang giúp anh theo đuổi ư?!" Thiệu Hinh Ngôn muốn bổ đầu Diệp Kính Phân ra xem bên trong có gì. "Chết tiệt! Cô ả biến cô gái này thành một người máy, mất sạch tư tưởng của bản thân, anh còn cho là cô ta đang giúp anh theo đuổi?"
"Cái đó thì sao chứ? Chỉ cần cô ấy thuộc về tôi, chỉ cần cô ấy yêu tôi, có tư tưởng hay không không thành vấn đề."
"Đ* m* cái tên khốn này!"
"Dừng dừng, đợi tôi xâu chuỗi đã." Kiều Tư Lâm vuốt cằm ngẫm nghĩ. "Vậy tình trạng hiện tại của Sophia, là một người không có ý thức? Tôi còn có thể gọi cô ấy là con người không?"
"Được, cô ấy là con người."
"Nếu vậy, công nghệ của Isabella Detrich còn thiết lập được cả ngôn ngữ ư? Cô ấy là người da trắng, hẳn thông thạo tiếng Anh, nhưng vừa nãy cô ấy lại nói lưu loát tiếng phổ thông."
"Cô ấy là người Anh. Nói thế này đi, công nghệ này không gì là không làm được, nó trực tiếp khống chế hệ thần kinh trung ương, muốn thay đổi phong cách ngôn ngữ là chuyện đơn giản, tính cách cũng có thể thay đổi, nó biến đổi vạn vật, cũng có thể khiến con người ngoan ngoãn như một con chó."
Những lời này cho Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm một phen há hốc mồm.
"Nếu vậy cũng có khả năng giết người đúng không?" Thiệu Hinh Ngôn gặng hỏi, tuy cô thừa biết là có khả năng.
"Chỉ cần tôi hạ lệnh, Sophia có thể tự dùng dao đâm bản thân, muốn chứ?"
"Cái l..." Thiệu Hinh Ngôn tức đến muốn bùng nổ. "Đồ thần kinh! Thứ não tàn! Ả ta nghĩ gì mà phát minh ra công nghệ này vậy? Ả có bị điên không?!"
"Tôi mạnh dạn đoán, người trong cái 'Prometheus' kia chắc cũng giống như Sophia?" Kiều Tư Lâm phân tích.
"Cái này..."
"Nói mau!" Thiệu Hinh Ngôn hoàn toàn bị nuốt chửng bởi sự thật vừa biết đến mất hết lý trí. "Nhanh phun ra hết trước khi tôi còn giữ được tỉnh táo!"
"Cô có chắc tôi sẽ được sống cuộc sống của mình không? Cả sau này nữa." Diệp Kính Phân có chút ngần ngại mà hỏi ngược lại.
"Tôi chắc chắn."
"Vậy được." Diệp Kính Phân trầm ngâm một hồi, liếc nhìn Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm một cái rồi nói. "Cậu đoán không sai, người bên trong 'Prometheus' đều giống như Sophia, bọn họ tự xưng là 'tân nhân loại'. Một phần trong chương trình y học của Isabella Detrich. Tôi phụ trách tập hợp những kẻ cần tiền trong xã hội, đại đa số là phụ nữ, đương nhiên cũng có đàn ông nhưng hai người nên biết rằng, phụ nữ có giá trên thị trường hơn."
"Gì?" Thiệu Hinh Ngôn nghe tới đây liền ngẩn người. "Cái gì có giá hơn cơ? Anh nói cái quái gì thế?"
"Ý là..." Diệp Kính Phân nhìn biểu cảm của Thiệu Hinh Ngôn, không chắc có nên nói ra hay không. "Công ty dược phẩm Detrich có thể trụ vững trên thị trường quốc tế, cổ phiếu chỉ tăng không giảm, lại còn có nguồn vốn hùng hậu. Cô không cảm thấy quái gở à?"
"Ý của anh là Isabella Detrich tẩy não người khác bán lấy tiền á?"
"Nói vậy cũng đúng..." Diệp Kính Phân nói. "Càng có tiền, tâm lý con người ta càng vặn vẹo và biến thái. Isabella Detrich dễ dàng gặt hái thành công trong sự nghiệp, không chỉ nhờ vào đầu óc nhạy bén kinh doanh và khả năng nhìn thấu tâm can của người khác."
"Cô ta bán phụ nữ và đàn ông trong 'Prometheus' cho những kẻ có tiền. Đương nhiên việc tùy chỉnh người tình độc quyền cô ấy cũng có thể làm, có vài kẻ lắm tiền ngoại quốc đã sử dụng dịch vụ này của cô ta." Diệp Kính Phân chậm rãi đưa những bí mật đen tối đằng sau bức màn ra ngoài. "Chỉ cần đưa người muốn khống chế đến giao cho cô ta, đảm bảo khi trả về, họ sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...