Thời gian nghỉ ăn trưa, Trác Thế Tuyết có hơi lơ đễnh, cô lấy cái USB flash ra khỏi túi, theo lý mà nói, cô ắt sẽ cầm gói chuyển phát nhanh về lại văn phòng rồi lấy cái USB cắm vào máy tính xem sao, nhưng cô lại lo sợ cái USB ấy bên trong có chứa virus nên chưa dám cắm vào máy tính văn phòng.
"Thế Tuyết."
Có ai đó gọi tên cô, Trác Thế Tuyết vẫn còn đang ngậm cục thịt viên trong miệng, sau đó xoay người sang chỗ khác, là Hạ Đồng, em ấy đứng ngay bên cạnh Trác Thế Tuyết.
"Cho hỏi em có thể ngồi đây không?"
"Được, được chứ."
Hạ Đồng ngồi xuống, em ấy không thèm động đũa mà chỉ lo nhìn Trác Thế Tuyết, Trác Thế Tuyết bị em nhìn chằm chằm dẫn đến cả người có hơi mất tự nhiên, vì cô đang mải mê suy nghĩ xem rốt cục cô gái tối qua có phải là Hạ Đồng hay không.
"Sao sáng nay chị lại né tránh em?" Hạ Đồng bất mãn phồng má lên hỏi, tức giận đến mức như con ếch xanh nhỏ căng phồng vậy.
"Hả, làm gì có..." Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Hạ Đồng, không biết vì cớ gì mà Trác Thế Tuyết lại mềm lòng, cô gượng cười nói dối, "Sáng nay tâm trạng tôi không được tốt, hôm qua vì giúp Lại Minh viết báo cáo đến tận khuya mới tan làm, còn thêm tối qua không ngủ được."
"Là vậy sao?"
Hạ Đồng đau lòng mà nhìn Trác Thế Tuyết, em ấy duỗi tay xoa đầu Trác Thế Tuyết, Trác Thế Tuyết có hơi kinh ngạc hành động thản nhiên của em ấy, nhưng cô vẫn vui vẻ hưởng thụ.
"Nếu có mệt quá thì nói, nhanh đi nghỉ ngơi chút đi, không phải việc của mình thì cũng không cần phải gấp gáp làm xong nó."
Hạ Đồng cũng biết chuyện ấy, trước đây Trác Thế Tuyết đã nhiều lần quở trách em ấy, luôn có những việc không thuộc chuyên môn nhưng vẫn đẩy cho cô làm, mỗi lần nói đến đây Trác Thế Tuyết đều rất tức giận.
"Hôm nay bộ phận tụi em có buổi tụ tập sau khi tan làm, chị có muốn tới không?" Hạ Đồng cười nói, "Có Hoàng Chí Luân và những người khác nữa."
Hoàng Chí Luân là trưởng phòng của bộ phận bên Hạ Đồng.
"Hả, chị có phải người bên bộ phận em đâu, tham gia vào buổi tụ tập của bộ phận bên em hình như không tốt lắm?"
"Có sao đâu nè, chị là người yêu của em, có gì em bảo kê cho chị." Hạ Đồng vỗ vỗ vào ngực mình mà nói.
"Thế, thế được thôi."
Cả đời này Trác Thế Tuyết không biết nên nói hai chữ "Từ chối" như thế nào, chỉ cần người khác yêu cầu hoặc nhờ vả, cô sẵn sàng đồng ý vô điều kiện, vì cô không muốn đắc tội với bất kỳ ai, kể cả đắc tội với chính mình.
——————————————————————————————————————————————
Rất nhanh đã đến thời gian tan làm buổi chiều, hôm nay công việc cũng không có gì gấp, vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, Trác Thế Tuyết đã hoàn thành xong công việc của mình, hôm nay Lại Minh chung văn phòng không có đi làm, nghe đâu là đứa nhóc nhà chị ấy bị bệnh, xin nghỉ hai ngày,
Hiếm lắm có được thời gian nhàn hạ.
Trong lúc cô đang nhắm mắt thư giãn, tiếng Wechat máy tính bỗng vang lên, là Hạ Đồng gửi tin nhắn Wechat đến, bảo cô bây giờ nhanh xuống lầu.
"Tới liền tới liền."
Trác Thế Tuyết đeo túi, nét mặt có chút vui vẻ, hôm nay không chỉ có buổi tụ tập mà còn được tan làm sớm.
Đúng ngay vào thời điểm cô vừa xuống, phát hiện cũng có đồng nghiệp đang đứng chờ ở cửa công ty, bọn họ hình như đều là người bên bộ phận của Hạ Đồng.
Trác Thế Tuyết có chút bất mãn, nhưng trong lòng cũng dấy lên sự nghi hoặc, liền đến hỏi mấy đồng nghiệp kia, "Ủa? Các cô sao lại ở đây, Hạ Đồng đâu?"
"Ồ, bọn tôi ở đây đợi xe, đám người Hạ Đồng đi trước rồi."
"À..."
Trác Thế Tuyết có chút chạnh lòng, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ phải đứng đây cùng với những đồng nghiệp không quen biết? Vốn dĩ đây không phải buổi tụ tập của bộ phận cô đã đủ xấu hổ rồi...
Cô muốn gửi tin cho Hạ Đồng bảo sẽ không tới nhưng ngón tay vừa gõ được một dòng chữ lại xoá ngay sau đó, từ tận đáy lòng chỉ mong là do Hạ Đồng có việc, cũng có thể em ấy đi trước để sắp xếp gì đó.
Thế nhưng trong lòng lại có chút buồn tủi dai dẳng.
—————————————————————————————————————————————
"Bé ơi, tối nay tôi có việc, có thể không về ăn cơm với em được."
"Vậy ư..."
Đối phương nhận thấy cô có chút không vui, nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó lại nheo mắt cười rộ lên.
"Hừm, sao tôi không mang em đi cùng nhỉ, cũng chả phải chuyện to tát gì, chỉ là bữa ăn cùng các nhà đầu tư cho mấy sản phẩm cần được nghiên cứu phát minh thôi mà."
"Được sao ạ?" Cô thật sự không muốn ở một mình.
"Được chứ." Người kia nhìn cô bằng đôi mắt xanh lục, nói: "Nhưng tôi muốn em bé của mình phải ăn diện thật xinh đẹp, cũng đâu thể làm mất mặt tôi được."
Tiếp đó trong bữa ăn, cô chẳng hề thấy khó chịu trong người, bởi vì thi thoảng đối phượng nhận ra cô đang bị cho ra rìa, sẽ ngay tức khắc chuyển sang những đề tài quen thuộc với cô, có thể cho cô tham gia vào cuộc thảo luận, kể cả ngay sau khi bữa ăn kết thúc, các nhà đầu tư muốn mời bọn họ đi tăng hai thì đối phương đều sẽ lịch sự từ chối, chỉ vì muốn về nhà cùng cô.
Cô có thể cảm nhận được kiểu tình yêu này, một tình yêu được bao bọc chở che, một tình yêu được chăm sóc ân cần.
————————————————————————————————————————————————
Tại nhà hàng nơi tụ tập của Hạ Đồng, Trác Thế Tuyết quả thực có chút không vui, cô theo chân mọi người đến phòng đã đặt, nhưng đại não thì lại đang thả hồn theo mây.
"Thế Tuyết!" Hạ Đồng thấy cô đến, liền hướng về phía cô lên tiếng tiếp đón, "Bên này nè."
Trác Thế Tuyết nhìn chỗ ngồi của Hạ Đồng, bên ấy có vài người đàn ông nữa, Hạ Đồng thì ngồi giữa những người ấy, trong đó người ngồi cạnh em ấy là Hoàng Chí Huân, Trác Thế Tuyết nhìn hắn, không hiểu vì sao lúc nhìn Hoàng Chí Huân lại nhớ đến buổi tối hôm đó khi thấy bóng lưng cô gái giống với Hạ Đồng đang khoác tay một người đàn ông.
"Tự nhiên ngồi đi, cứ tự nhiên." Trác Thế Tuyết nói, cô không ngờ lại lướt qua chỗ Hạ Đồng.
Đúng như dự kiến, Hạ Đồng như thể đã sớm đoán ra được phản ứng của Trác Thế Tuyết nên không nói gì mà bắt đầu trò chuyện vui vẻ cùng đồng nghiệp, Trác Thế Tuyết thì lặng lẽ dùng bữa cơm nhạt nhẽo như nước ốc ấy.
Cô không biết mình đến cái chỗ này làm gì, chỉ muốn về nhà.
Bữa tiệc rất nhanh đã đến hồi tàn, Trác Thế Tuyết nhìn thời gian, đã 8 giờ rưỡi tối, vẫn còn rất sớm.
"Mọi người có muốn đi karaoke không?" Hạ Đồng hỏi.
"Muốn muốn muốn."
"Cho tôi đi nữa!"
"Hát chỗ nào vậy?"
Mọi người ai nấy đều phấn khích, duy chỉ có Trác Thế Tuyết là không mấy hớn hở, vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
"Thế Tuyết, chị đi không?" Hạ Đồng nhìn về phía Trác Thế Tuyết hỏi.
"Hả, chị thấy hơi mệt, ngày mai còn phải đi làm nên không đi đâu, chị muốn về nhà nghỉ ngơi." Trác Thế Tuyết khó mà nói ra lời từ chối, trong chợp mắt khi nói ra những lời này cô có chút kinh ngạc.
Hạ Đồng rời khỏi chỗ ngồi bước tới chỗ cô, sau đó ngồi xổm bên cạnh Trác Thế Tuyết.
"Em làm gì vậy..." Trác Thế Tuyết không đoán trước được việc Hạ Đồng đột nhiên sẽ làm như thế.
"Em thấy chị cứ như không được vui ấy, chị bị gì à?" Hạ Đồng có chút lo lắng liền hỏi.
"Không, không có, chỉ là quá mệt thôi." Trác Thế Tuyết xoa xoa trán, "Chị không sao đâu."
"Thật không đấy?"
"Thật mà."
"Thôi được rồi." Hạ Đồng nói xong liền đứng lên về lại chỗ ngồi, tiếp tục nói chuyện với các đồng nghiệp nam bên cạnh.
Hạ Đồng vĩnh viễn cũng không biết vì cớ gì mà không bản thân cô lại không vui, mỗi lần như thế đều phải tự cô nói ra em ấy mới biết được.
Trác Thế Tuyết không muốn nán lại lâu thêm, giữa cô và Hạ Đồng không tìm được tiếng nói chung, cô đeo túi vào sẵn chúc các đồng nghiệp ngủ ngon rồi rời khỏi nhà hàng.
——————————————————————————————————————————————————
Về đền nhà, Trác Thế Tuyết mệt mỏi rã rời giống hệt như tối qua, cô không thèm cởi giày mà ngồi thẳng xuống ghế, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy mệt mỏi quá trời là mệt mỏi, cái kiểu mệt này như muốn đè chết cô vậy,
"Hửm?"
Do tiết trời có chút lạnh nên lúc cô ngồi xuống, cho tay đút vào túi thì bất giác sờ trúng cái USB kia.
"Ấy, chết thật, quên mất chuyện này."
Cô lấy tay cào cào lại tóc, sau đó lấy laptop của mình từ trên phòng ngủ xuống, tiếp theo đem cái USB kia ra để trong lòng bàn tay.
Con người luôn hiếu kỳ, Trác Thế Tuyết cũng không ngoại lệ, cô ngắm nghía kỹ càng, bước vào tâm thế sẵn sàng chịu tổn thất một chiếc notebook chỉ để biết thứ gì bên trong cái USB kia.
Chẳng có chuyện gì xảy ra khi USB được cắm vào máy, nó chỉ nhảy lên một cái cửa sổ bên trong chưa một cái thư mục.
Cô mở thư mục ra, ngay sau đó hai mắt liền mở to.
Bên trong thư mục ấy đều là ảnh chụp, tấm ảnh đầu tiên là tấm cô chụp bóng lưng của cô gái giống với Hạ Đồng và người đàn ông kia của tối qua.
"Cái, cái quỷ gì thế...???"
Cô rõ ràng đã xoá bức ảnh đó khỏi điện thoại rồi mà?! Không thể hiểu được làm thế nào mà nó lại nằm trong USB, hơn nữa cái USB này là vừa nhận vào sáng nay!
Trác Thế Tuyết xoa gáy, cô đang nổi hết cả da gà, cô tiếp tục nhấp vào các ảnh chụp khác.
Là Hạ Đồng, tất cả đều là Hạ Đồng.
Ảnh chụp là Hạ Đồng với một người đàn ông khác, ảnh được chụp từ một chiếc camera kiểu cũ, trên đó còn ghi rõ thời gian, xem thời gian thì là từ hai năm trước cho đến hiện tại, khi đó Hạ Đồng đã ở chung với người đàn ông khác rồi.
Không chỉ có thế, Trác Thế Tuyết nhanh chóng kéo con trỏ chuột xuống thư mục phía dưới, quả nhiên còn có ảnh giường chiếu của Hạ Đồng cùng người đàn ông ấy, thật phản cảm, khiến con người ta buồn nôn, thân thể loã lồ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Trác Thế Tuyết không biết nên phản ứng thế nào, cô không đau buồn, không nghĩ rằng cô chỉ đang kinh ngạc, sửng sốt, khó hiểu, thật——
Trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn, cô không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Vẫn còn một cái thư mục tài liệu Word, tên tài liệu là Letter, cô rê con trỏ chuột nhấp mở.
Trên đó chỉ viết một dòng chữ đơn giản nhưng lại đẩy tinh thần của Trác Thế Tuyết xuống đáy vực sâu.
Nếu em muốn biết, tôi sẵn sàng nói cho em~
Duy nhất một dòng chữ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...