Sau khi Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm bàn giao qua lại, mới phát hiện ra họ không có cách nào xâm nhập trực tiếp "công ty kiểm nghiệm thuốc "Prometheus" kia được. Thư mời trên dark web yêu cầu phải qua được vòng phỏng vấn mới có thể vào, chưa kể địa chỉ lại vô cùng thần bí. Tuy Kiều Tư Lâm dám chắc công ty này tồn tại ở Trung Quốc, nhưng lại không thể xác định địa chỉ cụ thể.
"Dám đăng thông báo mời thử nghiệm thuốc trên dark web như vậy ắt hẳn không phải chuyện tốt gì. Cô biết dark web là nơi như nào không? Nơi này chuyên buôn bán ma túy, phổ biến khiêu dâm, phi vụ khủng bố bất hợp pháp và vân vân... Ngay cả buôn bán súng ống cũng là chuyện như cơm bữa. Tuy ở Trung Quốc nó bị hạn chế, nhưng nếu là nước ngoài, nó lại được sử dụng rất rộng rãi." Kiều Tư Lâm dựa vào ghế, nhâm nhi cà phê nói. "Tôi không ủng hộ việc để cô đi phỏng vấn một mình. Thâm nhập điều tra cái chốn quỷ quái này, ai biết được nhỡ đâu đụng phải kẻ tâm thần, đem cô tiền dâm hậu sát*. Lẽ nào cô không sợ?"
*Hiếp trước giết sau
"Tôi là cảnh sát nhân dân." Thiệu Hinh Ngôn dõng dạc nói. "Tôi nên vì dân, chẳng màng nguy hiểm mới phải."
"Cái beep ấy! Mạng cô so với mạng dân cái nào quan trọng hơn hả? Đừng có ăn nói kiểu đó, nếu cô mất mạng, ai sẽ điều tra? Ai sẽ phá án? Có gà mới có trứng, cô có phải kẻ ngốc không?!" Kiều Tư Lâm vừa tức giận vừa nện ly cà phê xuống bàn, cà phê bắn ra ngoài, văng tung toé.
"Anh không hiểu đâu." Thiệu Hinh Ngôn bất lực đáp.
"Tôi không hiểu á? Trước giờ, tôi ghét nhất là loại người chính nghĩa. Chẳng hiểu sao, tôi lại không có thiện cảm với những người đó, như thể họ đi ngược với lẽ thường. Vì bản chất con người vốn dĩ là một phức hợp bao gồm ích kỷ và ti tiện. Nếu cô cứ không ngừng hy sinh, vậy thì phải hy sinh cho ai? Thế giới này mỗi phút mỗi giây đều có người bị bắn chết, bị bán dâm, bị ép uống thuốc độc, cô nhắm mình có cứu hết được không? Cô đâu phải thánh!"
"Cứu được một cũng là cứu." Đối mặt với sự lớn tiếng chất vấn của Kiều Tư Lâm, Thiệu Hinh Ngôn lại nhẹ nhàng đáp trả ngược lại, mang theo lập trường vững chắc. "Từ nhỏ tôi đã mang ước mơ muốn làm cảnh sát, nhiều người vào ngành cũng vì có mục đích ban đầu của bản thân. Có thể do bị bắt nạt hoặc do phải chịu tổn thương mà ôm hy vọng cái ác sẽ bị trừng phạt bằng công lý. Song, tôi thì không, tôi không vì chịu tổn thương, hay bị bắt nạt, gia đình tôi rất hòa thuận, được ba mẹ thương yêu, được anh trai bảo vệ. Tôi lớn lên trong một gia đình chan hòa tình cảm."
Có thể do giọng điệu chậm rãi của Thiệu Hinh Ngôn đang dần cảm hoá Kiều Tư Lâm, anh đã thôi việc đối chọi gay gắt như lúc nãy. Anh từ từ ngồi xuống đối diện Thiệu Hinh Ngôn.
"Hồi còn đi học, mỗi khi thấy bạn học bị bắt nạt, tôi liền tự động đứng ra. Chỉ là cảm thấy, đó là việc tôi nên làm, dù cho sau đó có bị thương khắp người nhưng bù lại những đứa bắt nạt người khác bị trừng phạt thích đáng. Việc tôi bị thương là xứng đáng."
"Tôi không có ý phán xét xem điều đó là tốt hay xấu, tôi chỉ cho đó là điều nên làm, ai được cứu thì điều đó xứng đáng. Từ lúc trở thành cảnh sát đến nay, tôi đã nhận rất nhiều nhiệm vụ giải cứu phụ nữ lẫn trẻ em. Đối mặt với những tội phạm hung ác, dù cho có cận kề cái chết, tôi vẫn thấy cuộc sống này đáng giá biết bao nếu được nhìn thấy những ánh mắt của bọn họ lóe lên một lần nữa."
"Lẽ nào khi anh thấy họ có hứng chịu tổn thương do bị bắt nạt mà đôi mắt vẫn giữ trong veo, anh không khóc sao? Tôi thì có đó, tôi luôn mong thế giới này không có ức hiếp, không tồn tại tội phạm, anh có thể nói tôi là người chủ nghĩa duy tâm nhưng tôi lại cảm thấy, thế giới này nên là như thế. Dù vẫn sẽ có những góc tối, cơ mà rồi ánh sáng cũng chiếu rọi tới nơi đó thôi. Cái thiện và tình yêu sẽ triệt để những bất công, cuối cùng nhân loại cũng được giải phóng."
Giọng điệu Thiệu Hinh Ngôn tuy nhẹ nhàng nhưng lời nói lại có trọng lượng. Từng câu từng chữ như đánh vào tim Kiều Tư Lâm. Bỗng anh nhận ra mắt mình rơm rớm, xấu hổ lấy tay quẹt nhanh đôi mắt, sau đó làm điệu bộ khinh thường nói:
"Được rồi... Coi như là cô thắng đi."
Thiệu Hinh Ngôn nghe vậy liền mỉm cười, đáp: "Tôi đã làm phiền anh nhiều rồi, mong anh đừng để bụng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, trông anh như một tội phạm tiềm năng, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng dám làm. Nhưng hiện tại lại không như thế, tôi cảm thấy anh vẫn là người khá nhân từ."
"Ây da! Cô thôi đi không!" Kiều Tư Lâm bị khen đến hoá thẹn, bực dọc xua tay. "Bớt nịnh nọt tôi đi, phiền chết được."
"Hahaha!"
"Tôi cảm thấy cô không nên đến cuộc phỏng vấn trên dark web, thật sự rất nguy hiểm, bộ cô chưa nghe lời đồn hả? Trong lớp sâu nhất của tầng internet này còn một lớp gọi là "shadow web", chúng nó là hai lớp liên kết với nhau, trước kia từng có một sự kiện, chính là sự mất tích của một cô gái. Cô ta bị xem như là món đồ chơi, bị livestream hành hạ đến chết. Tóm lại, tôi nhất quyết không thể để cô đi."
"Nhưng còn cách nào khác đâu, cái người Isabella Detrich đó, muốn bắt được cô ta cần có chứng cứ. Ở phần đầu của nạn nhân đều có vấn đề, chúng ta chỉ có thể giữ phỏng đoán tất cả những chuyện này đều có liên quan đến cô ta. Cô ả lại không trực tiếp ra tay, dù cho có đưa cô ta ra toà, cô ấy vẫn có thể chối bỏ mình không hề liên quan. Là người khác mua phát minh của mình phục vụ cho mục đích ám sát chứ cô ta không phải người thi hành. Giống như việc ra siêu thị mua một con dao dùng để giết người vậy, ta không thể đổ lỗi do xưởng sản xuất dao được." Thiệu Hinh Ngôn vừa sơ lược vừa chống tay lên trán vì đau đầu.
"Mà cái công ty kiểm nghiệm thuốc 'Prometheus' này của cô ta có làm gì mờ ám, thì điều đó sẽ trực tiếp chứng minh cô ta thật sự phạm tội."
"Chính xác, tôi đồng ý quan điểm của cô, nhưng... Hầy!" Kiều Tư Lâm dường như nghĩ ra được gì đó, mắt anh loé lên, khôi phục lại dáng vẻ tinh nghịch. "Chị cảnh sát đây liệu có đồng ý phạm tội thử một lần không?"
"Gì cơ?"
"Tôi chợt nhớ ra cái gã Diệp Kính Phân kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng lại là pháp nhân của công ty dược quỷ quái này. Chúng ta ra tay với hắn chắc cũng không sao đâu nhỉ?"
2
"Hả? Ý anh là gì?"
"Chính là chúng ta sẽ đến nhà tra khảo hắn, bắt hắn đưa chúng ta vào 'Prometheus' là được rồi." Kiều Tư Lâm lấy tay quẹt mũi một cái, hợm hĩnh nói. "Có phải là một ý hay không?"
"Cái này..."
"Hắn ta chắc chắn biết cách vào công ty kiểm nghiệm này, càng dám chắc là có địa chỉ vì hắn là pháp nhân của công ty này mà."
Đáng xấu hổ thay, Thiệu Hinh Ngôn lại bị cái lý do này thuyết phục. Điều này lại làm trái với những gì cô vừa tuyên bố, cô trở nên lúng túng, đột nhiên tới cái thí nghiệm giả tưởng "Trolley problem*" nối tiếng, dám hy sinh một người để cứu nhiều người.
*Vấn đề xe đẩy là một loạt các thử nghiệm tư duy về đạo đức và tâm lý học, liên quan đến các tình huống khó xử đạo đức cách điệu về việc có nên hy sinh một người để cứu một số lượng lớn hơn hay không.
"Thả lỏng đi, cô thừa biết nơi ánh sáng sẽ chiếu rọi vào những góc tối, nhưng trong khoảng cách nhất định, vẫn còn những chỗ tăm tối." Kiều Tư Lâm ngồi xổm trên ghế sô pha, tư thế hết như L trong "Death Note". "Cô muốn tôi đi cùng không? Hay cô sẽ đi cùng đồng nghiệp?"
"Không thể."
Thiệu Hinh Ngôn nhớ tới lần mình bị đuổi giết, sợ rằng nếu cô đi cùng với Chu Bác Hàn, anh ta cũng sẽ bị vạ lây.
"Cô biết sử dụng súng đúng chứ?"
"Anh hỏi vậy là sao? Anh có súng á?"
"Chúa ơi, cô bị làm sao ấy, tôi có súng là lẽ đương nhiên rồi. Tôi là hoàng tử nhỏ của chợ đen mà." Kiều Tư Lâm đứng dậy xoay vài vòng, sau đó tiến vào phòng ngủ. Thiệu Hinh Ngôn thấy vậy cũng đủng đỉnh theo vào, mới bước vào cô đã bị choáng ngợp.
Kiều Tư Lâm mở tủ quần áo, bên trong chất đầy súng đạn được xếp ngăn nắp.
"Anh có biết việc tàng trữ vũ khí ở Trung Quốc sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?"
"Ây trời, giờ không phải lúc để nói cái này đâu. Ai vừa mới bảo mua dao ở siêu thị không thể trách xưởng làm dao nào?" Kiều Tư Lâm cầm lấy một khẩu súng lục lên ngắm nghía. "Vũ khí tùy thuộc vào người sử dụng chúng, nếu cô là người tốt thì chắc chắn sẽ dùng nó để tiêu diệt kẻ ác."
"Cầm đi, đại gia Kiều tôi còn nhiều thứ hơn nữa."
"Cđm, đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt, trở về cục cảnh sát tôi không biết phải viết báo cáo thế nào nữa. Tôi không ghi là mình được một anh chàng trong thế giới ngẫm dẫn dắt mình phá án."
"Vậy thì hãy ghi vào đó vài lời đẹp đẽ giúp tôi, tôi sẽ được lưu danh sử sách."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...