Trác Thế Tuyết nhận được tin từ chức, còn tưởng rằng mình đang mơ. Cô hoàn toàn không hiểu được, cô chưa từng bỏ ngang giữa chừng, làm việc luôn toàn tâm toàn ý, cũng không đến đi trễ về sớm. Thế quái nào lại bị sa thải.
Mặc dù sau đó cô mới hiểu được rằng đây không phải tình trạng của riêng mình cô. Nghe đồng nghiệp bảo là do công ty bị mua lại và bản thân lại nằm trong làn sóng cắt giảm biên chế.
Cô cầm lá đơn từ chức trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc. Cô nhìn những đồng nghiệp không bị sa thải, họ ở hành lang vui vẻ tán dóc. Cô uể oải do bị mất mát, thật sự rất ngưỡng mộ những người may mắn có thể ở lại công ty.
Mẹ lại tiếp tục gọi đến, yêu cầu cô phụ tiền viện phí cho ba nằm ở phòng ICU. Cô đã gửi toàn bộ số tiền bồi thường cho mẹ, nhưng tiền phí cao ngất ngưởng, chỉ như đổ muối vào biển mà thôi. Cơ hồ, cô còn là người phụ thuộc, toàn bộ số tiền dành dụm đáng thương đều gửi cho mẹ. Hai ngày nữa là đến hạn trả tiền nhà, cô thậm chí không biết phải giải thích tình trạng của mình thế nào cho chủ nhà.
Làm sao cô tìm được một công việc mới trong khoảng thời gian này chứ? Trên người cô hiện không có tiền, đến tiền ăn còn chẳng có. Lẽ nào cứ vậy mà về quê? Mà sao về được chứ? Cô hiện đang thất nghiệp, dù có về quê cũng chẳng có tiền chữa bệnh cho ba. Còn nữa, cô lớn tuổi vậy, vừa thất nghiệp lại vừa sống với mẹ, nỡ lòng để bà gánh thêm gánh thêm miệng ăn là cô nữa ư?
Tất cả những áp lực đó chèn ép cô đến mức nghẹt thở. Cô muốn tìm Thiệu Hinh Ngôn, bạn thân mình nhờ giúp đỡ. Nhưng không biết sao lại không thể liên lạc được với cậu ấy, không bắt máy. Cô không thể đi xin giúp đỡ từ Hạ Đồng, người bạn gái cũ đã cắm sừng mình. Cô nhìn vào điện thoại, phát hiện ra chỉ có vài người có thể xin trợ giúp.
Ngoại trừ...
Isabella.
Là đáp án duy nhất giúp cô giải quyết vấn đề nan giải.
Gặp phải những chuyện này càng khiến cô không khỏi nhớ đến Isabella. Ngoại trừ ham muốn kiểm soát và chiếm hữu mãnh liệt ra, Isabella đúng chất một người yêu tốt. Ít ra mỗi lần cô gặp phải tình huống khó khăn gì, chỉ cần kể với Isabella, chị ấy đều sẽ nhẫn nại lắng nghe, không bao giờ nổi nóng.
Trước đó cô đã nhiều lần cự tuyệt Isabella, liệu có sai không? Nếu cô chấp nhận cái yêu cầu hợp lý của chị ấy, (yêu cầu Trác Thế Tuyết quay về), liệu những chuyện này có biến mất không?
Isabella cũng có nói sẽ sửa sai, chị ấy hứa không đối xử với cô như trước nữa, nhưng cô lại không muốn cho Isabella cơ hội, dù nghĩ thế nào cũng là do chị ấy kia mà? Lẽ nào việc cô không tin tưởng đối phương, là cô đã sai?
Thế nên cô xứng đáng nhận lấy báo ứng.
Càng nghĩ, Trác Thế Tuyết càng bị nỗi dằn vặt của sự hối lỗi hành hạ tinh thần. Cô hối hận trước kia đã từ chối Isabella, áy náy những việc mình làm với Isabella. Nhớ lại cuộc đối thoại hôm đó, thái độ của cô vô cùng ương ngạnh, không ngừng ruồng bỏ chị ấy. Đổi lại là người khác thì hẳn họ đã chạy mất dép.
Duy chỉ Isabella mới dám nói ra:
Nếu em cho đó là giả thì tôi cũng không có gì để phản bác. Đối với em, tôi đã làm hết sức mình rồi. Tôi làm tất cả chỉ vì muốn em vui, nếu em không muốn chấp nhận, tôi đương nhiên có thể hiểu. Suy cho cùng, không có nào xoá bỏ những tổn thương trong quá khứ.
Đối mặt với sự dở chứng, thái độ lồi lõm của cô, Isabella chưa từng nổi nóng. Trước sau như một, luôn dịu dàng và chăm sóc cô ân cần chu đáo.
Ngược lại, cô lại đối xử tệ bạc với Isabella.
"Hu hu hu... Tại sao trước đây mình lại làm vậy với chị ấy?"
Trác Thế Tuyết không kìm nén được mà bật khóc. Cô rất cần sự giúp đỡ từ Isabella, nhưng hiện tại cô không biết bản thân nếu cô hạ mình xuống, đối phương có còn đồng ý giúp đỡ cô hay không. Tuy trước lúc từ biệt, Isabella nói chắc rằng. Chỉ cần em gặp khó khăn, tôi sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng nếu bây giờ quay đầu lại tìm chị ấy, liệu chị ấy thật sự vẫn dịu dàng đối đãi cô chứ?
Cô vừa khóc vừa lấy điện thoại dò tìm trong lịch sử trò chuyện, tìm được dãy số "không xác định", cô quẹt nhanh nước mắt, hít vào thở ra vài lần, điều chỉnh giọng nói. Mong rằng giọng nói của bản thân không quá chán nản.
Ngón tay Trác Thế Tuyết dừng lại giữa không trung rất lâu, cuối cùng quyết định ấn gọi đi. Cô một bên hy vọng đối phương từ chối bắt máy, một bên lại mong Isabella sẽ bắt máy.
Rất ngạc nhiên, điện thoại lại bắt máy. Trác Thế Tuyết đang phân vân muốn cúp máy, cảm thấy thật xấu hổ khi phải đi van xin người khác. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trầm.
"Alô?"
"I, Isabella? Tôi... Tôi là Trác Thế Tuyết." Trác Thế Tuyết không ngờ phải đối mặt với Isabella, thậm chí còn nói chuyện không mạch lạc. Cô cố ý phát ra âm thanh ôn hoà, còn có ý muốn lấy lòng.
"Ừm, có chuyện gì không?"
Thái độ của Isabella có phần hờ hững. Trác Thế Tuyết bất giác cuộn thành đấm, cô rất lúng túng. Cảm thấy sự lúng túng này đang giết chết cô.
Đây đều là báo ứng.
"Chuyện là... Tôi muốn gặp chị..."
"Gặp tôi làm gì?"
Trác Thế Tuyết không biết phải trả lời thế nào, không thể nói thẳng là muốn vay tiền hay cần Isabella giúp đỡ được, làm sao giờ? Cô rơi vào im lặng, đồng thời nội tâm rất hoảng, cô không hề nhận ra bản thân đang khom người vì cuộc gọi điện này.
"Tôi, tôi muốn gặp chị... Được không? Tôi chỉ muốn gặp chị..."
"Em phải cho tôi lý do chứ? Gần đây tôi bận lắm."
"Tôi, tôi muốn... Muốn xin chị giúp đỡ, tôi gặp chút trục trặc... Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên làm phiền chị, chỉ là... Tôi thực sự không còn cách nào khác, xin lỗi chị, rất xin lỗi. Isabella, là trước đó tôi đối xử tệ với chị, tôi..." Trác Thế Tuyết nói đến đây, không kiềm lòng được mà bật khóc nức nở. Cô không có thói quen cầu xin người khác.
"Bây giờ em ở đâu? Tôi cho người qua đón em, có gì cứ đến nhà tôi hẵng nói."
"Tôi đang ở nhà..."
"Cho em mười lăm phút chuẩn bị, tôi gọi vệ sĩ sang đón em."
"Được..."
Mười lăm phút, Trác Thế Tuyết còn không đủ để trang điểm. Cô chỉ đành thay một bộ đồ khác, còn chưa kịp tô son, cửa nhà đã bị gõ vang.
"Cô Trác, mời theo tôi."
---------
Suốt dọc đường không hề mở miệng, Trác Thế Tuyết để ý xe càng lúc càng chạy về phía ngoại ô thành phố. Nhớ không lầm, khu đất động sản nơi đó gần như là khu biệt thự của các đại gia, nơi những người giàu nhất thành phố cư ngụ. Với nguồn tài chính của Isabella, cô không mấy ngạc nhiên khi biết đối phương sống ở đây. Cho đến khi tới nơi, được tận mắt nhìn sự lộng lẫy xa hoa choáng ngợp của khu biệt thự, cô xém đánh mất khái niệm về tiền.
Nhà Isabella có phần khoa trương hẳn, nhà chị ấy là căn độc lập duy nhất nằm bên cạnh và cách rất khu biệt thự.
Đợi khi xe dần tiến vào nhà của Isabella, Trác Thế Tuyết mới có dịp nhìn rõ hai bên cửa có tượng thạch sư phun nước, tiến sâu vào trong còn có một cái sân vườn, bên cạnh là cái ao nhỏ nuôi đầy cá Koi. Còn có hẳn một gara, nơi đậu vài chiếc ô tô sang trọng trị giá hàng triệu đô, có thể thấy Isabella mê xe đến cỡ nào.
Bourn dẫn Trác Thế Tuyết vào phòng khách, sau đó rẽ vào phòng đọc sách, anh gõ cửa.
"Thưa cô, cô Trác đã tới."
"Để cô ấy vào."
"Vâng, cô Trác, mời vào."
Bourn đẩy cửa ra, Trác Thế Tuyết giẫm vào thảm trong phòng, xung quanh toàn là kệ chứa đầy sách, chung quanh ngập tràn mùi cà phê. Cô giương mắt nhìn Isabella, chị ấy ngồi tại bàn làm việc ở giữa phòng, mặc âu phục trắng, mắt đeo kính gọng mỏng. Hai tay chắp lại giống như cái tháp, nhìn chằm chằm vào Trác Thế Tuyết. Ánh mắt chị ta có chút chán chường, như thể Trác Thế Tuyết đang làm phiền mình.
Nghĩ đến đây, Trác Thế Tuyết không biết nên xử sự thế nào.
"Nói đi, tôi giúp gì được cho em."
Isabella mở lời, cầm tài liệu bên cạnh lên lật xem. Không thèm nhìn cô, Trác Thế Tuyết lúc này mới để ý bên cạnh chị ấy có một chồng tài liệu đầy ắp.
Chị ấy quả thật rất bận.
Trác Thế Tuyết bồn chồn nghĩ. Hoá ra, dù chị ấy bận rộn như vậy nhưng vẫn dành thời gian cho cô, phải chăng cô rất quan trọng với Isabella? Nếu không, cớ sao Isabella lại sẵn sàng dành thời gian bàn chuyện với cô.
...
Rơi vào khoảng lặng quá lâu, Isabella không hề nổi nóng, cô chờ Trác Thế Tuyết lên tiếng.
"Chị có thể... giúp tôi không? Tôi thật sự gặp khó khăn."
"Được, em nói đi."
Trác Thế Tuyết bóp trán, cô nên nói thế nào đây...
"Tôi muốn chị cho...
"Tôi cho cái gì?"
"Mượn ít tiền..."
Trác Thế Tuyết quyết định nói ra, cô quan sát vẻ mặt của Isabella. Isabella nghe đến đó, không nhịn được mà bật cười, nụ cười ngoác tận mang tai. Song, Trác Thế Tuyết không hiểu nụ cười ấy có ý gì.
"Tôi thật sự không còn cách nào khác, Isabella. Vốn dĩ tôi không định tìm chị, nhưng không ai tôi có thể nhờ vả. Ba tôi đang nằm phòng ICU, phí chữa trị quá đắt. Tôi còn bị công ty sa thải với lý do thì không rõ ràng nữa. Sau khi đưa hết tiền cho mẹ, bản thân không kham nổi tiền nhà, tôi thật sự..."
"Ừm."
Isabella nhìn Trác Thế Tuyết cười, như đang thưởng thức bộ dạng không nơi nương tựa của em ấy. Hay nói chính xác, vẻ mặt của cô đang là hưởng thụ.
"Tôi mong chị có thể cứu vớt tôi. Chị có thể làm giấy vay nợ, tôi hứa sẽ trả, đợi khi nào tôi tìm được công việc..."
"Em có thấy thái độ cầu xin của mình chưa đủ thành ý không?" Isabella cắt ngang lời của Trác Thế Tuyết và nói.
"Thành ý? Tôi..."
"Tôi cảm thấy." Isabella cười rộ, nụ cười đặc biệt xấu xa và gian trá. "Trong hoàn cảnh này, em nên quỳ trên đất, sau đó bò lại bên chân tôi, hành xử như một con chó để lấy lòng tôi mới phải chứ?"
3
"Cái, cái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...