Hai người dùng xong bữa sáng, cô ngỏ ý mời Isabella đi dạo phố, gần như bọn họ đi chơi cả ngày, trong khoảnh khắc đó, Trác Thế Tuyết thi thoảng lại nhìn sang Isabella, những lời chị ấy nói không ngừng lẩn quẩn trong đầu cô.
Tôi thích ôm, ôm người tôi yêu.
Tôi chưa gặp được người mình sẽ yêu.
Nhưng yêu, ý rằng tôi muốn cùng người đó bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không buông tay, mãi mãi không để cô ấy rời xa tôi.
Mỗi khi nhìn gương mặt của Isabella, những lời ấy cứ như thần chú vậy, vây hãm tư duy của Trác Thế Tuyết. Mỗi khi nghe thấy những lời đó, Trác Thế Tuyết cảm thấy rằng Isabella đang cần người yêu thương, chị ấy bảo rằng vẫn chưa gặp được người mình yêu, liệu phải chăng điều đó có nghĩa, cô có cơ hội được trở thành người yêu của Isabella không?
Khái niệm về tình yêu của bọn họ giống nhau, kể cả khi không có cơ sở về tình cảm, nhưng có thể thử một lần xem sao? Vì cô thích Isabella nhiều vậy kia mà...
Rất nhanh đã đến 9 giờ tối, hai người rảo bước tới gần khách sạn Isabella đang ở.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi phải về khách sạn."
Isabella chắp tay ra sau lưng toan đi về hướng ngược lại, khi đi được nửa đường, bất chợt Trác Thế Tuyết gọi với theo.
"Vậy, khi nào chị quay về viện nghiên cứu?"
"Chắc là ngày mốt? Vì hạng mục ở viện nghiên cứu không thể trì hoãn, tôi vốn dĩ muốn cùng em dạo chơi thêm một ngày nữa, nhưng tiếc thay tôi không có cách nào sắp xếp thời gian, xin lỗi em, tiểu Tuyết." Isabella ngoảnh đầu lại nói, "Ngày mai tôi phải cùng cấp dưới của mình đến trường Y của chỗ em tham quan."
"Không, không có gì đâu, em chỉ muốn nói..."
Cô vốn tưởng Isabella sẽ ở lại thêm hai ngày nữa, nào ngờ nhanh thế phải rời đi rồi, cô không ngờ mình sắp hết được nhìn thấy Isabella, bất giác cô nhớ tới cảnh Isabella trò chuyện với ba mẹ mình trên bàn ăn, chị ấy ngỏ ý muốn mời mình tới viện nghiên cứu.
"Thế chị... muốn mời em tới viện nghiên cứu là thật không vậy?"
"Ừ, đương nhiên là thật rồi."
"Vậy em có được gặp lại chị không?"
Trác Thế Tuyết như bất chấp tất cả, thời điểm cô nói ra những lời ấy, trong lòng không ngừng thấp thỏm, Chúa ơi, có phải cô quá hấp tấp rồi không, cô cứ như đứa con nít mới lớn vậy, khi thốt ra, cô có chút hối hận, giờ ngẫm lại nó như là lời tỏ tình ấy.
"Không chắc nữa, tiểu Tuyết à, công việc của tôi rất bận, nếu sở trưởng quay lại rồi, tôi buộc phải về Đức một thời gian." Isabella suy tư một hồi liền nói, "Tôi mời em đến viện nghiên cứu làm việc, vì tôi có cảm giác em là một đứa trẻ rất đặc biệt, đồng thời cũng là người cho tôi cảm giác thoải mái nhất, rất vui khi được quen biết em."
Cô muốn gặp lại Isabella, cô không muốn hình ảnh kia lặp lại, chỉ chạm mặt một lần ở phòng tư vấn, một thời gian dài không có cách nào gặp lại chị ấy, cô phải dũng cảm lên chứ? Isabella chắc cũng thích mình mà, nếu không sao thái độ chị ta cứ mờ ám như thế?
Với lại Isabella cũng nói cô là người khiến chị thoải mái nhất, vậy là cô có thể có cơ hội, một chút cơ hội trở thành người Isabella yêu nhất?
Trác Thế Tuyết không tài nào kiếm chế sự chộn rộn trong lòng, cô bước tới chỗ của Isabella, chị ấy đứng im tại chỗ không thèm nhúc nhích, giống như là đang đợi cô.
"Em..."
Trác Thế Tuyết nhìn đôi mắt Isabella, thời khắc cô mở miệng, lại khó phát ra được âm thanh.
"Chuyện gì? Tiểu Tuyết."
"Em... Em, em th..." Trác Thế Tuyết cố rặn ra từng chữ, nhưng rồi lại không nói ra, trước mắt bỗng nhoè đi, cô khó mà biểu đạt được trái tim mình.
"Hả? Tôi nghe không hiểu... Tiếng Trung của tôi tệ lắm." Không biết Isabella có đang giả vờ hay không, trông thấy cô như vậy có chút lo lắng.
"Em muốn gặp lại chị." Chỉ cần không phải hai từ "Thích", Trác Thế Tuyết rất dễ dàng nói nên lời, "Em ghét khi không được nhìn thấy chị."
"Tôi biết chứ, nếu em làm việc ở viện nghiên cứu, chúng ta sẽ luôn chạm mặt nhau, đừng lo lắng quá tiểu Tuyết à."
"Không phải, ý em không phải thế."
Hai mắt Trác Thế Tuyết đỏ hoe, trông cô rất khổ sở, cô luôn cảm thấy nếu đem từ "Thích" nói ra, chẳng nào trao trọn con tim mình cùng những thứ khác nữa, cô không chắc rằng liệu Isabella có đối xử tốt với mình hay không, cô đang rất cùng cực, nhưng nếu không nói ra, e rằng vĩnh viễn Isabella sẽ không biết cô yêu chị ấy.
"Thế ý em là gì?" Isabella liếc xem đồng hồ, "Đã trễ rồi, tiểu Tuyết này, có chuyện gì, mai hẵng nói nhé? Ba em có số điện thoại của tôi đấy."
"Không, không cần!" Trác Thế Tuyết bật khóc, cô bước vội đến trước mặt Isabella, khóc đến mặt mũi tèm lem, "Em thích chị! Isabella, em thích chị, em ghét khi không thể gặp lại chị, em muốn..."
Isabella không nói gì, chỉ đang trầm mặc, nhưng tay lại chầm chầm ôm lấy cô.
"Em muốn gặp chị, em muốn được cùng chị ở bên nhau!"
Trác Thế Tuyết oà khóc, cô sợ sẽ bị Isabella từ chối, cô thực sự rất sợ, nhỡ Isabella thấy cô thật kỳ quái thì biết làm sao? Tiêu rồi, cô vẫn chưa biết Isabella là thẳng hay cong mà, nhưng chả phải tư tưởng người nước ngoài rất cởi mở sao? Hơn nữa Isabella còn là bác sĩ, ắt hẳn chị ấy thừa hiểu ý mình là gì, chắc sẽ không bị lời tỏ tình của mình doạ cho sợ đâu nhỉ?
Cô quá đường đột rồi.
"Hừm, tiểu Tuyết đang tỏ tình với tôi đấy à?"
Không ngờ Isabella rất bình tĩnh, cô ấy nâng cằm Trác Thế Tuyết lên, nhìn gương mặt đang tèm lem nước mắt của cô, không tỏ ra chán ghét mà còn hỏi như thế.
"Đúng...đúng vậy."
"Tôi cũng rất thích em, tiểu Tuyết." Isabella bật cười, vì cô ấy cao hơn Trác Thế Tuyết, nên chỉ cần cúi xuống chút, là có thể ấn môi mình lên môi cô để lại một nụ hôn trên đó.
Cô để lại nụ hôn này như một dấu ấn trong lòng Trác Thế Tuyết, dấu ấn của cô tượng trưng cho con dấu độc quyền, liệu Trác Thế Tuyết có thoát khỏi cô không?
Sẽ không.
————————————————————
"Em còn thích tôi đúng không?" Tay Isabella vuốt ve mơn trớn đùi của Trác Thế Tuyết, khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt mê hoặc nhìn Trác Thế Tuyết mà nói, "Em sao có thể ngừng thích tôi được? Trác Thế Tuyết, em chỉ là một M không thích vâng lời mà thôi."
Trác Thế Tuyết cảm nhận được tay của Isabella đang lần tới giữa hai chân mình, ngay cả khi đầu óc cô vẫn đang rối ren như thế, cô cũng biết cái động tác này là không được phép, là phạm quy.
Cô dùng sức bắt lấy tay của đối phương, nhưng Isabella lại chúi người về phía trước, cô muốn lùi cũng không thể.
"Còn đụng vào tôi, bữa cơm này tôi sẽ không ăn..."
"Chẳng phải em nói mời tôi ăn sao, vậy chúng ta thanh toán là xong rồi?"
"Chị..."
Isabella chống tay vào bên cạnh chỗ ngồi của Trác Thế Tuyết, cô cảm giác như cả người đều bị đối phương bao phủ, hơn hết cảm giác áp bức toát ra từ Isabella quá mạnh, cả người cô bắt đầu run lên bần bật, hô hấp trở nên dồn dập, cô nhớ lại trước đó Isabella đã đối xử với cô như thế nào, tổn thương cô làm sao, biến cô thành con rối vô tri vô giác không có tư duy như nào, rồi lại phá hỏng tư duy cô ra sao, khiến cô mất tất cả bằng cách nào, định hình lại thế giới tâm trí của cô.
Duy nhất chỉ còn lại Isabella, biến cô ấy trong thành trung tâm của cuộc sống, biến thành con chó của Isabella.
Isabella bắt lấy tay cô, nói: "Còn nhớ lúc mới quen, em đã tỏ tình với tôi không?"
"Đó điều đã là chuyện của quá khứ, chị đừng đem nó ra nói..."
"Sao lại không thể? Bây giờ em nói câu 'Em thích chị', tôi vẫn sẽ động lòng như cũ. Hiện tại chúng ta chẳng qua chỉ là có chút cãi vã mà thôi, chúng ta giải quyết nó xong sau đó lại quay về như cũ, không được sao?"
"Chị cho rằng đó "chỉ là có chút cãi vã" ư?" Trác Thế Tuyết trợn mắt kinh ngạc nhìn Isabella, "Sao mà chị có thể nghĩ như vậy được nhỉ, Chúa tôi..."
"Em không muốn cho tôi cơ hội sao?"
Isabella nói với chất giọng khẩn khoản nài xin, Trác Thế Tuyết lại thấy tâm mình có chút dao động, cô rõ đã trốn tránh Isabella những ba năm, suốt ba năm, cô từ kẻ yếu đuối vô dụng bước một bước đến được như ngày hôm nay, cuối cùng cũng tìm được năng lực phản kháng toàn diện, thế nhưng, sao cô cứ có cảm giác dường như bản thân chưa thể thoát khỏi vậy chứ?
"Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, Tuyết Nhi của tôi ơi."
Bao lâu rồi cô không được nghe cái cách gọi "Tuyết Nhi" này? Trác Thế Tuyết bó tay chịu trói nhìn Isabella nắm lấy tay mình, đặt nhẹ nụ hôn vào lòng bàn tay, Isabelle liếc mắt nhìn cô, cô có thể dễ dàng nhìn ra được nụ cười rạng rỡ của Isabella.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...