Sau khi nói chuyện nửa giờ đồng hồ, lúc Điền Thanh Chấn và Hoàng Dương đi ra thì Chúc Na tình cờ nhìn thấy nét mặt của họ, vẻ mặt giống như biến thành một người khác, đặc biệt là Điền Thanh Chấn, cũng không biết rốt cuộc Tả Oanh đã nói gì với bọn họ, cô cau mày nhìn hai người họ rời đi, rồi mang theo đồ Tả Oanh yêu cầu đi dọc hành lang âm u.
Tả Oanh nhìn thấy Chúc Na đi tới trước tấm kính, nàng quay đầu lại, bởi vì buộc tóc không cao, đuôi tóc của nàng đung đưa trong không khí rồi dừng lại trước xương quai xanh.
"Hello, Chúc Na."
Tiếng gọi "Chúc Na" phong tình vạn chủng. Vẻ mặt tươi cười của Tả Oanh đẹp đến thót tim.
"Đây là những thứ cô muốn." Chúc Na lấy đồ từ trong túi ra, đem túi nilon đựng chanh và bánh bao đặt lên khay để đồ ăn, "Nói chuyện sao rồi, có manh mối gì không?"
"Hừm..." Hiếm thấy dáng vẻ Tả Oanh xoa cằm suy tư, giống như việc này thực sự khó giải quyết, một lúc lâu sau, Tả Oanh đi tới khay đồ ăn lấy cái túi nilon, nhân tiện nói một câu:
"Không phải họ."
"Hai người đều không phải?"
"Ừ."
"Ngoài điều này còn thu hoạch được gì không...?" Đột nhiên Chúc Na nghĩ tới biểu cảm của Điền Thanh Chấn khi rời đi, "Cô nói gì với giáo sư Điền vậy? Biểu cảm khi anh ta rời đi thực sự khó coi.
"Ồ? Anh ta à?"
Tả Oanh nở nụ cười, ngồi trên bàn lục đồ trong túi, "Anh ta là một kẻ nhát gan, loại người này không nhân cơ hội bắt nạt một chút thì thật có lỗi với bản thân."
"Cô!" Chúc Na không ngờ tới Tả Oanh sẽ trả lời mình như vậy, "Cô quá đáng thế, cô rốt cuộc đã nói gì?"
"Cô thực sự muốn nghe?" Tả Oanh lấy quả chanh ra nghịch nó trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chúc Na, "Một người chính trực như cô nếu nghe xong chuyện này sẽ không còn đáng yêu nữa đâu."
"Trả lời tôi."
"..."
Tả Oanh liếc nhìn Chúc Na, Chúc Na rõ ràng cảm thấy áp suất xung quanh hạ xuống, tâm trạng của đối phương có sự dao động, lúc mà Chúc Na cho rằng đối phương tức giận thì Tả Oanh lại cười lên.
"Hahahaha, tôi chỉ là ở trước mặt học sinh của anh ta, cùng anh ta 'tâm sự thân mật' vài câu thôi.
"Chỉ có vậy?"
"Ừ." Tả Oanh gật đầu, "Chỉ có vậy, hết rồi."
Chúc Na nhìn nàng đầy hoài nghi, cô vẫn không dám tin lời Tả Oanh nói, cái con cáo đội lốt thỏ này không biết đang có chủ ý gì, cô có cảm giác cấp trên quá liều lĩnh khi nhờ Tả Oanh hỗ trợ phá án.
"Được rồi, quay lại vụ án, hai người mà cô tìm được đều không phải hung thủ, chứng cứ vẫn còn ở chỗ các cô sao?'
"Chứng cứ gì?"
"Đống thịt băm đó."
"Còn, ở trong tủ đông."
"Tôi có thể xem không?"
"...Tôi có thể đưa cô báo cáo khám nghiệm tử thi." Chúc Na nói, "Cô không thể đòi hỏi nhiều như vậy, giáo sư Tả Oanh, cho phép cô gặp nghi phạm đã là đặc cách lắm rồi."
"Nói như vậy, các cô không muốn phá án?" Tả Oanh nhướn mày.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y tôi đã đưa cô xem rồi, thì cũng xem như là tôi đã đem chứng cứ cho cô và cũng không có bất kì..."
"Chi bằng như vậy đi." Chúc Na chưa nói dứt lời Tả Oanh đã ngắt lời, "Chúng ta có thể đợi cái xác tiếp theo xuất hiện, tới lúc đó không cần sự trợ giúp của tôi các cô cũng có thể phá vụ án này."
"Cô! Cái tên khốn nạn này!" Nếu không phải có tấm kính ngăn cách Chúc Na thực sự muốn lao tới cho Tả Oanh một đấm, "Từ đầu cô luôn nhắc tới xác thứ hai, không có chuyện đó đâu! Cô chỉ muốn trốn tránh hình phạt, ở lại phòng giam thêm một khoảng thời gian nữa thôi!"
Nhìn bộ dạng tức giận của Chúc Na, Tả Oanh chỉ cười xua xua tay.
"Cô bé, tôi tự biết rõ sống chết của mình, hơn nữa, với thân phận hiện tại của tôi bất luận đi tới đâu cũng là tội phạm, tới nhà tù thi hành án đối với tôi mà nói cũng chỉ là đổi một cái lồng to hơn mà thôi."
"Nói thì hay lắm." Chúc Na hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Tả Oanh huýt sáo, bóc vỏ chanh, sau đó vắt nước chanh vào cốc, rồi xé nhỏ bánh bao cho thả vào, tiếp đó đậy kín cốc lại, mấy ngày sau nàng đều không có cốc uống nước.
"Sắp rồi."
Nàng cười nhẹ nói với cốc nước một câu.
Bầu trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, không khí mang theo mùi hơi nước, sắp mưa giông rồi.
Edit: Mặc
Beta: Bò Quon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...