Chương 57: Đúng không, Hà tổng? Chúng ta chia tay lâu rồi.
Chớp mắt như qua vạn năm, một câu chính một đời.
Trong thời khắc này, Nguyên Bảo ngắm nhìn Hà Vân Hàm, dưới ngọn đèn lập lòe, miệng không ngừng nói chuyện thế gian. Cảm giác như thể cô ấy và lão Hà đã đồng hành cả một đời vậy.
Bên kia, ở phòng điều khiển.
Tiêu Hựu, Tiêu Phong Khiển giàn giụa nước mắt. Tiêu tổng nước mắt nước mũi tèm lem, hai mắt Sophia cũng đỏ lên khi nhìn vào màn hình.
Đây nào phải chuyện thường tình mà các cặp đôi thường hứa thiên trường địa cửu*, một đời một kiếp vĩnh viễn bên nhau cái gì đó. Kể từ lúc gặp Vân Hàm, Nguyên Bảo phải trải qua nhiều thứ vượt quá sức chịu đựng của một người, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy không trốn chạy mà đem theo tất cả chôn cùng.
(*Tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đất)
Sophia: "Tôi đi xem họ, vừa nãy dường như Hà tổng có động đậy." Cô ấn cái nút trong tay, triệu tập cả đội đến.
Đây là đội ngũ do Tiêu Hựu tuyển chọn. Ai ai cũng xuất sắc, trong thời gian này buộc bỏ hết mọi việc, tập trung toàn lực chăm sóc mỗi mình Hà tổng.
Bận rộn cả đêm.
Ngay cả những bác sĩ vốn quen chứng kiến cảnh tượng sinh tử cũng ghé vào bàn luận. Họ còn rất nhiều điều lấn cấn không thể tưởng tượng.
Cơn sốt hạ nhiệt, tình trạng bệnh nhân dần được ổn định lại.
Sophia: "Hiện tại, cơ bản Hà tổng đã qua cơn nguy kịch. Vẫn phải tiếp tục theo dõi 48 giờ tới, viện trưởng bảo cứ để cô bé kia ở lại."
Bác sĩ nam với mái tóc vàng đứng cạnh cô chợt reo lên. "Amazing! Đây có phải là câu gì của người Trung Quốc hay nói ấy. Hồi trước tôi có nghe loáng thoáng, gọi, gọi là gì ấy nhỉ?"
Anh nhìn Sophia, cô ấy cúi đầu, khẽ đáp. "Hỏi thế gian, tình ái là chi, mà đôi lứa thề hẹn sống chết."
Tình yêu, thật đáng sợ.
Làm người ta khóc, làm người ta thống khổ. Cũng làm cho con người ta sống không bằng chết.
Nhưng nó lại đáng yêu và vĩ đại. Lại nảy sinh ra điều kỳ diệu khiến khoa học không có cách nào giải đáp.
Ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của mọi người, Nguyên Bảo cũng chịu nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Hà Vân Hàm tỉnh rồi, có điều vẫn không động đậy.
Nguyên Bảo nằm trên giường đối diện chị ấy, mỉm cười nhìn chị, ánh mắt long lanh. Mắt Hà Vân Hàm có hơi đắm đuối, ngẩn ngơ nhìn cô, giống như chị ấy chưa phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, hoặc là đang trong chiều không gian khác.
Chị ấy cho rằng bản thân đã chết.
Nhưng rồi chị ấy lại sống, và người trước mặt mình đây. Chính là Nguyên Bảo chị không ngừng gọi tên trong vô thức.
Cơn sốt qua đi, Hà Vân Hàm cảm thấy xương cốt đau âm ỉ. Miệng vết thương như bị người khác dùng con dao nhỏ cứa vào. Bị cơn đau dày vò, cô muốn từ bỏ, có lẽ từ bỏ sẽ không còn chịu đau nữa. Trong mông lung, Vân Dạng lại hiện ra, em ấy đưa tay, mỉm cười với chị gái mình: "Chị, mình đi thôi. Hãy đi cùng em, đừng gắng gượng ôm lấy nỗi đau này nữa. Cùng em đi đến thiên đường mà không ai biết tới."
Hà Vân Hàm rất muốn chạy theo, nhưng bên tai cô... Luôn văng vẳng giọng nói của cô nhóc kia, cô biết nếu bản thân mình đi sẽ không có cách nào quay lại được. Thân thể không còn đau nhói, linh hồn luôn bị bóng ma tra tấn cuối cùng cũng được giải thoát. Nhưng... Nguyên Bảo thì sao?"
Cô luyến tiếc.
Trời đã sáng.
Tiêu Hựu vừa xì xụp ăn mì ăn liền mắt vừa dán vào màn hình: "Hai người này có phải bị thần kinh rồi không? Có gì đẹp đâu mà nhìn cả đêm vậy?"
Sophia dường như có chút miễn cưỡng, đứng đằng xa rửa tay. "Tiêu tổng à, kính mong cô ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ. Còn nữa, đây là phòng điều khiển của tôi, không phải nhân viên y tế miễn vào."
Tiêu Hựu ngước lên. "Không được đâu. Tôi phải xem, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì, trái tim mỏng manh yếu đuối này của tôi chịu không có nổi."
Sophia im lặng một chốc. "Tôi nấu cho cô chút thức ăn. Nhưng cô cũng thôi ăn mấy cái đó đi. Đường đường là chủ tịch, đừng có đổ bệnh ở chỗ tôi."
Tiêu tổng từ lâu đã nhận ra, cô ấy tuy khẩu xà nhưng tâm Phật. Cô quen rồi, hơn nữa còn có chút cảm động. Có được người như vậy cho Hà tổng, quả thật rất xứng đáng.
Tiêu Hựu khoái chí đứng sau lưng nhìn Sophia cắt rau. Bàn tay không hổ là cầm dao phẫu thuật, vừa mảnh mai vừa trắng nõn, chỉ kém Phùng Yếu xíu thôi. "Ê này Sophia, có ai từng khen bàn tay cô vô cùng đẹp chưa?"
Sophia rùng mình, cô xoay người lại trừng mắt nhìn Tiêu tổng. "Đây là bệnh viện. Mong Tiêu tổng tự trọng, bớt nói linh tinh!"
(开车: lái xe. Ý chỉ nghĩ ngợi mấy thứ 18+)
Tiêu Hựu: ...
Đậu móa!!!!!!!!!!!
Sao cô ấy lại hiểu bậy bạ?
"Phong Khiển đâu?" Sophia đặt phần beefsteak lên bàn, cô cũng làm một phần cho Phong Khiển, Tiêu Hựu thở dài. "Để tôi ra ngoài xem thử."
Vạn vật xung quanh như bị ánh trăng bao bọc, tiếng lá cây xào xạc khi có cơn gió thổi qua. Tiêu Hựu tìm một vòng, cuối cùng thấy có bóng người ngồi xổm ở góc tường.
Tiêu Hựu không dám chắc vì đứng ở khá xa.
Má ơi!
Nửa đêm rồi, ở bệnh viện một có cô gái tóc dài đứng trong góc tường. Chắc không phải ma đâu nhỉ?
Vì đèn đóm tắt hết, cô cũng không thấy rõ quần áo. Bất lực, Tiêu tổng đành lấy điện thoại ra bật đèn flash soi, thử cất tiếng gọi: "Phong Khiển?"
Tiêu Phong Khiển quay đầu lại, trên mặt toàn là nước mắt.
Tiêu Hựu: "Cô làm gì ở đây vậy?"
Tiêu Phong Khiển lắc đầu. "Tôi muốn yên tĩnh một chút."
Tiêu Hựu chớp mắt rồi thở dài. Cô bước lên kéo tay cô ấy: "Đừng đứng ở đây, lên sân thượng đi. Trên đó có thể nhìn thấy cảnh đêm, như vậy tốt hơn."
Sân thượng này là hồi đó do ông của Tiêu tổng tự mình thiết kế. Ngay lúc ấy cô đã nghĩ, đây là bệnh viện, khó tránh khỏi sinh ly tử biệt. Dù sao cũng cần có chỗ nào đó cho con người ta đón gió mát xả hơi một chút.
Tiêu Hựu cầm một ly cà phê, lấy tay mình che lại. "Ầy, cũng gần xong rồi. Người thì đã khỏe lại, sao cô còn khóc?"
Đôi mắt Tiêu Phong Khiển đỏ hoe, cô ấy ngồi trên sân thượng, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Đây là lần đầu cô được tận mắt chứng kiến Tiêu Phong Khiển hút thuốc. Tiêu Hựu đột nhiên nhận ra hai chị em này có điểm hấp dẫn. Bọn họ hoàn toàn không giống với người mà cô từng biết trước đây.
"Tiêu tổng, cô biết không? Từ nhỏ đến lớn, chị tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện." Cũng là lần đầu Tiêu Phong Khiển nói cho Tiêu tổng nghe chuyện trong nhà, cô ấy phả một làn khói, "Khi gặp phải trắc trở, vô cùng thống khổ. Tôi đã thử hành hạ bản thân, thậm chí còn không muốn sống tiếp."
Tim Tiêu Hựu như bị ai đó bóp chặt.
Cô biết Phong Khiển và Phong Du hồi nhỏ rất tội nghiệp. Đến nỗi, suýt chút nữa phải chia xa.
Tiêu Phong Khiển nhìn trời, rầu rĩ nói: "Nhưng bất luận gian nan thế nào, tôi thà gánh chịu một mình chứ không để cho Nguyên Bảo phải nhận thiệt thòi. Phàm là thứ gì tôi có được, đều cho con bé đầu tiên."
Tiêu Hựu cúi đầu.
Tiêu Phong Khiển: "Tôi cũng hiểu. Con bé nay đã tưởng thành, bản thân có những tâm sự riêng. Nhưng... Tiêu tổng, nhìn thấy nó như vậy, tôi thật sự rất đau lòng."
Nhìn làn khói mỏng lượn lờ, ánh mắt Phong Khiển có điểm hút hồn. "Nhưng nếu ngẫm kỹ, đổi lại là A Tần, e là tôi khó mà mạnh mẽ được như con bé. Tôi thử hỏi, có khi nào em mình nó lén trưởng thành, hay trước đây nó ngấm ngầm chịu đựng mà tôi không biết không?"
Tiêu Hựu từ nhỏ được sống trong sự âu yếm, bảo bọc. Cô dễ dàng đối mặt với thương trường tàn khốc, xã hội phức tạp. Thế nhưng đối với những chuyện từng trải, ngoại trừ lắng nghe, cô không biết nên đáp trả thế nào.
Trong phòng bệnh.
Nguyên Bảo ngồi dậy, nghe Sophia giảng giải về vài điều cần lưu ý trong vật lý trị liệu, còn đề cập thêm vấn đề khác: "Về cơ bản đã qua cơn nguy kịch. Trong các trường hợp cấy ghép gan thì qua hai mươi ngày sẽ được xuất viện, nhưng với trường hợp của Hà tổng thì cần nán lại một thời gian để theo dõi thêm."
Sophia nói những lời này, thực chất là muốn Nguyên Bảo sắp xếp lại lịch trình của mình và nhắc nhở em ấy vẫn còn là học sinh.
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm. Từ lúc tỉnh lại, chị ấy chẳng nói chẳng rằng nhưng đôi mắt luôn dán chặt lấy cô.
Chị ấy biết cô không muốn rời đi.
Nguyên Bảo cũng không đi vội.
Cô căn vặn Sophia. Nếu tuần tới không còn vấn đề gì, Hà Vân Hàm có thể từ từ đi lại dưới sự giúp đỡ của người khác.
Năng lực hồi phục của con người rất chi là mạnh mẽ. Huống hồ, hiện tại hai mẹ con đều bình an vô sự, Hà Vân Hàm ắt hẳn nhẹ nhõm đi nhiều.
Hộ lý bệnh nhân là công việc vô cùng vất vả.
Tiêu Hựu tìm giúp Hà Vân Hàm một hộ lý làm việc theo giờ.
Song, chỉ mới hai ngày, người hộ lý đã tìm tới Tiêu tổng phàn nàn. "Ờm... Tiêu tổng, không phải tôi làm việc không tận tâm. Thân là hộ lý, bình thường trợ giúp Hà tổng là điều hiển nhiên. Nhưng mà, ngoài trừ đút cơm, lau dọn phòng ra thì những việc khác Tiêu Phong Du không cho tôi đụng vào."
Tiêu Hựu ngẫm nghĩ. "Việc khác là việc gì?"
Hộ lý: "Ví dụ như lau người, giúp thân thể bệnh nhân sạch sẽ nè. Còn có..."
Tiêu Hựu phất tay, bức dọc nói: "Không cho thì không cho, cứ làm những gì được sai bảo đi."
Có thật là không cho không?
Phong Du kia có máu ghen, làm gì có chuyện con bé cho chạm vào Hà Vân Hàm.
Không riêng gì Tiêu tổng, ngay cả Tiêu Phong Khiển cũng phát hiện điều hy hữu. Rõ ràng Hà Vân Hàm đã tỉnh, nhưng sao Nguyên Bảo không có vẻ gì là tươi cười. Ngược lại còn lạnh lùng hơn trước đây.
Mỗi ngày, Nguyên Bảo đều thức dậy rất sớm. Cô biết Hà Vân Hàm ưa sạch sẽ nên ngày nào cũng đến giúp chị ấy lau người. Đây không phải việc đơn giản gì, đỡ được thân người chị ấy lên đòi hỏi rất nhiều sức lực vì phải giữ tư thế. Ngày nào lau xong, cả người Nguyên Bảo đều đổ mồ hôi, không màng Vân Hàm đỏ mặt, cô vẫn im lặng mà giúp chị tắm rửa.
Nửa chừng, Hà Vân Hàm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Vì Nguyên Bảo quay mặt đi, cự tuyệt giao lưu.
Thật giống...
Hai người không còn là một đôi nữa mà chỉ là bạn bè bình thường.
Qua ngày thứ tư.
Hà Vân Hàm đã có thể tự mình ngồi dậy ăn cơm. Về cơ bản, có thể tự lực được rồi.
Mẹ Hà cũng có thể tự bước đi, bà đi lại ngồi trước giường bệnh của con gái. Nguyên Bảo đưa cho bà ly nước lê. "Con mời dì uống ạ."
Phần tuổi trẻ còn sót lại, tình trạng của mẹ Hà hồi phục tốt hơn Hà Vân Hàm. Bà nhận lấy cái ly, mắt nhìn Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo nè, phía bên trường học của con..."
Nguyên Bảo gật gù. "Hai ngày nữa, chị Viên Ngọc sẽ tới đón con, con lập tức về."
Hà Vân hàm đang dựa vào giường, nghe thấy liền sững người.
Mẹ Hà nâng cái ly lên, hết nhìn Nguyên Bảo lại nhìn sang con gái. Không nói thêm gì.
Lúc trước, con gái làm gì bà là người hiểu rõ nhất. Nhưng hiện tại, con bé không hề hé răng van xin Nguyên Bảo ở lại.
Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo rồi chầm chậm cúi đầu.
Cô biết, Nguyên Bảo đang đợi. Đợi cô có thể tự lực cánh sinh, đợi bình an vô sự rồi mới yên tâm rời đi.
Trầm ngâm một hồi lâu, mẹ Hà nhìn Nguyên Bảo, khẽ nói: "Nguyên Bảo à, là dì không đúng."
Tiêu Phong Du lắc đầu, cô nhìn thẳng vào mắt bà mà đáp: "Dì ơi, dì đừng suy nghĩ lung tung. Giữa trời và đất, một lạy tạ mẹ cha. Đổi lại là con thì con cũng sẽ làm như vậy."
(*天地之间,一拜父母恩: Thiên địa chi gian, nhất bái phụ mẫu ơn.)
Nói trắng ra, việc cô rời đi không liên can gì đến mẹ Hà.
Dứt lời, chiều hôm sau. Nguyên Bảo đang chăm chú làm nước ép rau củ bỗng nghe Viên Ngọc gọi lớn. Chị ấy một tay cầm theo một bó hoa tươi, tay còn lại kẹp theo con heo bông. "Phù, cuối cùng cũng cho chị vào. Đám người của Thánh Hoàng, mắt để dưới chân hết rồi hay sao? Chị xinh đẹp sang chảnh như này sao có thể là người xấu được chứ? Ấy thế mà nhất quyết không cho chị vào."
Nguyên Bảo dừng tay, Hà Vân Hàm thấy cô, tim tức khắc lạnh băng.
Viên Ngọc: "Ê, Vân Hàm, cái vẻ mặt đó của cô là ý gì? Sao trông có vẻ cô không hề nghênh đón tôi vậy? Tôi cất công hỏi Nana cô thích gì, còn đặc biệt mua tặng cô một con heo bông." Cô quay sang nhìn con heo ở ghế đối diện. " Chẳng phải đẹp hơn con của cô sao?"
Phong Khiển theo sau vào đỡ lấy trán, cô chị này của cô thật đúng là... xứng danh đồ ngốc không gì tả nỗi.
Viên Ngọc đi qua, đặt con heo của cô qua một bên, nhìn Hà Vân Hàm: "Hừm, thần sắc tốt hơn rồi. Xem ra tay nghề của Nguyên Bảo nhà tôi cũng khá đấy, cứ làm món ngon bồi bổ."
Nguyên Bảo trợn trắng mắt nhìn chị ta. "Chị, chị có thể nào nói ít lại không? Hà tổng người ta cần nghỉ ngơi."
Hà tổng...
Phong Khiển ngẩn người, Viên Ngọc nhìn Nguyên Bảo: "Gì cơ? Em vừa gọi Vân Hàm là gì?"
Tiêu Phong Du nghiêm nghị nhìn Hà Vân Hàm trên giường, dửng dưng nói: "Hà tổng, không phải sao? Chị, chị đã mua vé máy bay chưa?"
Viên Ngọc có hơi bàng hoàng. "Hả? Mua... mua rồi..."
Nguyên Bảo gật gù. "Ừm, em rất mệt. Chị đợi em dọn dẹp rồi hẵng về."
Dứt lời, cô đi thẳng một mạch ra ngoài. Mặt Viên Ngọc đầy hoài nghi, cô ấy ngoảnh đầu nhìn Phong Khiển: "Đây... Đây là có chuyện gì?"
Tiêu Phong Khiển quay sang Hà Vân Hàm. "Em cũng không rõ."
Hà Vân Hàm quay mặt đi chỗ khác, thơ thẩn nhìn về trước. Mấy ngày nay, vết mổ không còn đau nhưng hiện tại, tim cô lại đau âm ỉ.
Biết trách ai bây giờ?
Em ấy...
Nguyên Bảo về phòng nghỉ. Tiêu Hựu đang chơi điện tử bên trong, tay còn cầm bánh tart trứng. Thấy con bé bước vào chỉ ngước mặt lên nhìn một cái, tưởng rằng Nguyên Bảo tới tìm thứ gì đó.
Nhưng trong thoáng chốc, cô cảm giác có gì đó không đúng. Tiêu Hựu xoay người nhìn Nguyên Bảo đầy kinh hãi.
Đây đang... là mùa đông...
Tuy bệnh viện có bật điều hòa trung tâm tỏa ra hơi ấm, nhưng cũng đâu đến mức phải mặc váy?
Còn nữa... Em ấy lấy đâu ra... cái váy quyến rũ này thế???
Tiêu Phong Du nghiêm túc sửa sang lại váy áo. Xõa mái tóc ra, thận trọng ngồi trước bàn trang điểm tự mình điểm trang một cách khéo léo.
Ước chừng nửa tiếng sau, con bé đã xong. Đứng dậy bặm môi nhìn Tiêu Hựu. "Thế nào, Tiêu tổng?"
Tiêu Hữu nhìn cô khiếp đảm. Tuy không trả lời nhưng trong mắt hiện lên vẻ ngẩn ngơ đến sững sờ thế kia là đủ rồi.
Trong khoảng thời gian này, cứ quanh quẩn giữa sinh và tử. Làm Tiêu Phong Du thấy lâu rồi, bản thân chưa nghiêm túc tự trang điểm. Cô dùng phấn mắt tím tăng thêm độ gợi cảm, chiếc váy lại đặc biệt tôn dáng người. Chỗ nào cần lồi thì lỗi, chỗ nào lõm thì lõm.
"Em là... có hoạt động gì sao?" Tiêu Hựu nghĩ mãi không thông. Thời gian này, Nguyên Bảo thì có thể tiếp nhận hoạt động gì? Trông em ấy như này, là trở thành đại sứ son bóng ư?
Nguyên Bảo cười khẩy. "Không có."
Có cái quan trọng hơn này.
Trời đất ơi!
Tiêu tổng say rồi.
Cái nụ cười vừa lạnh lùng vừa quyến rũ này, làm sao Nguyên Bảo có được?
Trong lòng cô, Nguyên Bảo vẫn luôn là một đứa con nít, có điều ăn mặc như này... Thật không khỏi khiến người ta rung động.
Nguyên Bảo bước ra ngoài, cô quay lại nhìn Tiêu tổng. "Tiêu tổng, khoảng thời gian này thật sự cảm ơn chị. Về sau, nếu cần gì, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, em đều sẽ giúp."
Tiêu Hữu nghe mà đau răng. "Được rồi, em đừng lên cơn nữa. Nói mấy cái đó làm gì, cơ mà thật ra em đi đâu? Còn ăn mặc như thế nữa."
Nguyên Bảo không trả lời, chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.
Cô đi dọc theo hành lang, không ít người nhìn chằm chằm theo cô.
Hồi còn nhỏ, Nguyên Bảo đã nhận ra mình rất xinh đẹp. Cô và chị gái đều là mỹ nhân, nhưng Phong Khiển thì hướng nội trầm tính, cô thì hướng ngoại gợi cảm.
Trong phòng bệnh, Phong Khiển đã đi làm thủ tục xuất viện, Viên Ngọc ngồi ở mép giường nhìn Vân Hàm. "Cô với Nguyên Bảo sao vậy? Tôi chưa từng thấy em ấy nổi giận như vậy."
Hà Vân Hàm lặng thinh.
Viên Ngọc mím môi. "Cô không tính níu em ấy à? Uầy, trước hai người còn là một đôi dính xà nẹo với nhau khó tách ra lắm cơ mà?"
Nguyên Bảo đẩy cửa tiến vào. "Tụi em chia tay rồi, chị nói chuyện giữ kẽ chút đi."
Viên Ngọc căn bản không tin.
Chia tay? Sao có thể? Có kẻ ngốc mới tin!
Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo, ánh mắt quét một lượt toàn thân cô. Nguyên Bảo câu lấy cổ Viên Ngọc, nấn ná không chịu buông. "Mình đi thôi chị. Đừng nhắc tới một đôi gì nữa, người khác hiểu lầm chết. Hà tổng ghép gan xong rồi, làm gì còn quý nữa."
Nguyên Bảo nói xong thì nhìn thẳng vào mắt Hà Vân Hàm, miệng hơi nhếch lên. "Đúng không, Hà tổng? Chúng ta chia tay lâu rồi."
Câu này giống y hệt cái bánh ú, nghẹn trong họng của Hà Vân Hàm.
"Chỉ làm bạn thôi. Chăm sóc Hà tổng lâu vậy rồi, cũng đã đến lúc em phải quay về với cuộc sống của chính mình." Nguyên Bảo nhìn vào điện thoại, thở dài: "Mẫn Mẫn tìm em đến phát điên luôn rồi. Chị à, mau về thôi. Quay về đuổi kịp chương trình học, ngày mốt còn có câu lạc bộ độc thân ở học viện nữa."
Viên Ngọc há hốc mồm, hoảng hốt hết nhìn Hà Vân Hàm rồi lại quay sang nhìn Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo không thèm dây dưa thêm. Cô xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đem theo con heo mà Viên Ngọc mua, ném trực tiếp vào thùng rác ngoài cửa.
Viên Ngọc lưỡng lự hỏi: "Đi... thật à? Ê, mắc gì em ném con heo của chị?"
Nguyên Bảo gật đầu, nhìn vào điện thoại. "Hừm, sắp tới giờ rồi."
Đương nhiên phải đi chứ.
Chẳng phải Hà Vân Hàm luôn muốn chia tay với cô sao? Luôn muốn đẩy cô ra xa sao?
Bây giờ, cô sẽ cho chị ấy nếm trải mùi vị chia tay. Để chị ấy biết mùi vị đau khổ tột cùng là gì.
Ra khỏi bệnh viện. Nguyên Bảo ngồi trên xe, mắt cứ đăm đăm nhìn về phía trước, không nói tiếng nào. Viên Ngọc biết trong lòng em ấy khó chịu, lái xe chạy ra bờ hồ rồi dừng lại, lòng đau như cắt. "Nguyên Bảo, đừng giữ trong lòng nữa, có nỗi khổ gì em cứ việc khóc đi."
Có nỗi khổ gì em cứ việc khóc đi...
Nguyên Bảo nhìn Viên Ngọc, rồi lại xoay người nhìn ra dòng làn xanh thẳm trong hồ. Cô cúi đầu, không còn đủ kiên nhẫn, đem tất cả thống khổ cùng kinh hoàng lo sợ trong từng ấy thời gian mà phát tiết. Khóc nấc lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...