Chương 55: Yêu.
Hoa Kỳ, lối vào bệnh viện Sanderson.
Sophia khoác áo blouse trắng, tay kẹp sách, giảo bước nhanh. Bên cạnh cô ấy còn có Nguyên Bảo, mặt mày tươi cười.
Ra đến bãi đỗ xe.
Bất đắc dĩ, Sophia đành ngoảnh lại nhìn Nguyên Bảo: "Cô bạn nhỏ à, không phải chị không giúp em, mà vì chị trung thành với Thánh Hoàng. Trước đó, chị đã thỏa hiệp giữ bí mật với bọn họ rồi, ngoài trừ Tiêu tổng, Hà sẽ luôn là Boss lớn số một."
Cô sao có thể tiết lộ hành tung của Hà tổng được, trừ phi cô không cần chén cơm này.
Hai ngày ở Hoa Kỳ, Nguyên Bảo nhờ vào sự trợ giúp từ các chị đã thành công tìm được Sophia, cô cười: "Thế sao chị không trực tiếp đuổi em đi? Còn chẳng thèm báo lại Hà tổng và Tiêu tổng nữa?"
Nơi này an ninh vô cùng nghiêm ngặt, nếu Sophia không muốn thì Nguyên Bảo sớm bị đuổi rồi. Thí như Tiêu Hựu và Hà Vân Hàm hay tin thì cô cũng bị đuổi cổ từ lâu.
Sophia im lặng một lúc, bởi vì là con lai, ngũ quan sắc sảo. Đặc biệt là đôi mắt rất xinh đẹp, cô ấy còn quen biết Tiêu Hựu nhiều năm. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là người dẫn đầu đội, thứ họ đánh giá cao chính là sự học rộng hiểu sâu của cô.
Nguyên Bảo thấy được cô ấy đang thả lỏng. "Em sẽ không can thiệp vào, chị gái ơi, em chỉ muốn biết để con tim mình chấp nhận buông bỏ thôi."
Lời nói chân thành và tha thiết, không nhụt chí, đã lay động tim của Sophia, cô ấy ngẩng đầu nhìn Nguyên Bảo: "Chị không đuổi em đi, vì từng ngó thấy ảnh hai người chụp chung trên màn hình khóa của Hà tổng."
Hà Vân Hàm là người rất giản dị, đồ vật của cô ấy đều thuộc đơn sắc. Bao gồm cả quần áo, không phối thêm trang sức lộng lẫy gì. Trái ngược hoàn toàn với Tiêu tổng, lần nào cũng khoa trương khoe mẽ. Vì vậy, khi thấy tấm ảnh Nguyên Bảo khua chân múa tay, cười rạng rỡ câu cổ Hà Vân Hàm đã gây ấn tượng sâu sắc cho Sophia. Cô ấy lập tức nhận ra Nguyên Bảo ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nguyên Bảo chợt nhói lòng, Sophia nhìn em ấy. "Tên đầy đủ của em là Tiêu Phong Du hả?"
Nguyên Bảo gật đầu lia lịa, ngờ vực mà nhì Sophia.
Trong lòng Sophia thở dài thườn thượt, xem ra cô không thể đắc tội với người ở trước mặt rồi.
Trước khi phẫu thuật, tuy là Boss nhưng theo yêu cầu của đội, trước tiên sẽ thông báo mức độ rủi ro cho đối phương nhằm cho họ ít thời gian chuẩn bị sẵn sàng.
Thời điểm Hà tổng lập di chúc, ngoại trừ Tiêu Hựu, cô và quản lý nghệ sĩ Nana, bác sĩ Cao Di đều có mặt ở hiện trường.
Hà Vân Hàm nói đơn giản.
Nếu cô không qua khỏi thì mẹ vẫn còn. Vậy thì di chúc, mẹ và Nguyên Bảo mỗi người một nửa.
Còn nếu cả hai đều không qua khỏi.
Cô sẽ trao toàn bộ lại cho Tiêu Phong Du.
Với lại, Hà Vân Hàm đã đặt mua một mảnh đất trống được khai phá ở Nam Hải. Cố ý căn dặn Tiêu tổng, bảo rằng sau này hãy cho xây một cái siêu thị ở đó, chọn ra một vị trí nổi bật làm quầy thu ngân cho Nguyên Bảo.
Lúc ấy, Hà tổng còn dặn dò Nana, chuyện trường học cần được lo liệu cho tốt. Bên đó, Nguyên Bảo đã nhờ đạo diễn K rồi, chỉ cần em ấy muốn ở lại giới giải trí, bằng bất cứ giá nào, tất cả đều phải thuận buồm xuôi gió.
Những điều này, khiến Sophia cảm thấy rất khó tin. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Tiêu Phong Du, có vài chuyện cô đã ngờ ngợ hiểu ra.
"Xin lỗi em, Nguyên Bảo. Lát nữa chị còn có ca phẫu thuật." Sophia nói nhẹ nhàng, có lẽ là tác phong nghề nghiệp, cô có cảm giác cô bé trước mặt mình tuy là đang cười, nhưng trong lòng lại có không biết bao nhiêu bi thương.
Sự tình chắc có liên quan đến bệnh nhân.
Nguyên Bảo hiển nhiên tự đứng sang một bên.
Sophia cho rằng em ấy nghe lời, không thèm nghĩ ngợi, chuyên tâm chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo.
Cái nghề bác sĩ này rất mệt mỏi.
Một ca phẫu thuật, kéo dài tận bốn tiếng.
Ca phẫu thuật kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi bỏ bộ đồ giải phẫu, rửa tay thật sạch, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Về tới văn phòng, Sophia nhâm nhi trà, theo thói quen cô đưa mắt nhìn xuống lầu. Bất ngờ thay lại nhìn thấy Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du tay trái cầm hamburger, tay phải cầm ly Coca, đặt trên đùi một cuốn sách. Vừa đọc sách vừa thong thả ăn.
Sophia: ...
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, song cô chưa hề thấy vẻ nản chí trên gương mặt cô bé ấy. Vả lại, bất luận là trong hoàn cảnh nào, dường như em ấy đều có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Do hamburger có hơi cay nên Nguyên Bảo hút một ngụm Coca, chị gái Phong Khiển chợt gọi đến. "Nguyên Bảo, em sao rồi? Ăn cơm chưa? Về nhà chưa?"
Nguyên Bảo ho một cái, hắng giọng đáp. "Em vẫn khỏe. Vừa đi dạo một vòng bên đây, mới về, đang chuẩn bị ăn beefsteak nè." Cô chép miệng. "Cảm giác không ngon bằng lẩu."
Phong Khiển im lặng một lúc. "Em ba hoa cái khỉ gì thế? Chị đang ở chỗ em đây, về ngay đi!"
Nguyên Bảo: ...
OMG!!!!
Chị cô không phải rất bận sao? Thế quái nào lại sang đây? ? ?
Tiêu Phong Du sợ tới mức nhét vội miếng hamburger vào miệng, cô gấp cuốn sách "Những điều cần lưu ý sau khi phẫu thuật" lại rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Sophia đứng trên lầu, không nhịn cười nổi. Đúng là một cô bé đáng yêu.
Chạy một mạch về phòng trọ.
Nguyên Bảo đứng trước cửa thang máy, cô vừa thở hồng hộc vừa thả lỏng người. Đợi đến khi nào bản thân bớt mệt rồi mới đi lên lầu.
Trước cửa phòng.
Tiêu Phong Khiển ngồi vali để chờ, nghe thấy tiếng động, cô từ từ ngước lên.
Nguyên Bảo có chút căng thẳng, cô chạy nhanh lại mở cửa phòng ra. "Chị... Sao chị lại sang đây mà không báo cho em biết trước?"
Tiêu Phong Khiển im lặng không nói, cô bước vào phòng, nhìn quanh một lượt.
Chăn không gấp, đâu đâu cũng toàn hộp mì, túi khoai tây chiên, trong tủ lạnh thì có mỗi dưa chuột héo và một túi mì Ý.
Trong trí nhớ của cô, Nguyên Bảo luôn có thói quen ở sạch sẽ.
Nhìn vẻ mặt ấy của chị gái, Nguyên Bảo thấy hơi sợ. "Em... Em sáng nay ra ngoài chơi, quên dọn dẹp."
Cô không thích người khác đụng vào đồ của mình nên không có gọi người làm công theo giờ.
Tiêu Phong Khiển không hề hé răng nửa lời. Cô ấy bắt đầu cúi xuống dọn dẹp, Nguyên Bảo biết tính của chị mình, thấy chị ấy như vậy không dám ba hoa gì thêm.
Tay chân Phong Khiển thoăn thoắt, Nguyên Bảo muốn phụ nhưng cô lờ đi rồi tự mình dọn.
Cuối cùng, Nguyên Bảo chỉ đành ngồi trên giường trơ mắt nhìn chị gái. Trong lòng cô đau, cô còn thoáng thấy nước mắt chị mình rơi xuống bồn khi chị ấy cúi đầu giặt quần áo cô đã thay ra.
Rất nhanh, cả căn phòng đã trở nên sạch sẽ. Trên giá treo là ga trải giường và vỏ chăn, còn có quần áo của cô. Trong phòng còn thoang thoảng mùi thơm của nước xả vải, vô cùng dễ chịu.
Tiêu Phong Khiển vẫn giữ im lặng. Cô ấy đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ ăn và thịt đem lên, bắt đầu nổi lửa.
Nếu nói Nguyên Bảo là đầu bếp đỉnh thì Tiêu Phong Khiển sẽ là siêu đỉnh.
Một ngọn lửa đỏ bùng lên, khiến cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.
Giữa lúc mông lung, có hơi giống thời còn nhỏ. Khi Nguyên Bảo ngủ, có chị ở bên, cô yên tâm hơn rất nhiều. Mấy ngày qua, cô như ngồi trên đống lửa, đến tối còn chảy máu mũi rất nhiều nên sớm đã kiệt sức rồi.
Ngủ dậy sau một giấc.
Đồ ăn cũng đã làm xong.
Sườn kho tàu, cánh gà chiên Coca, miến hấp sò điệp, canh thịt bò Tây Hồ...
Đều là những món Nguyên Bảo thích ăn.
Tiêu Phong Khiển ngồi một bên đọc báo. "Dậy rồi à? Qua ăn cơm đi."
Nguyên bảo hớt hải chạy tới, cô bới một chén cơm đầy, lùa một đũa, nước mắt thiếu điều muốn ứa ra.
Không phải cảm động, mà do mấy ngày này cô bị loét miệng, ăn uống quá vội khiến miệng cô đau.
Phong Khiển bỏ tờ báo xuống, bới một chén cơm cùng ăn với em gái.
Nguyên Bảo không dám để lộ ra vì sợ chị gái đau lòng. Cô cố cắn răng ăn cơm, Tiêu Phong Khiển múc canh cho cô giống như khi còn nhỏ. "Chị có mua trái cây cho em, lát nữa sẽ ép nước chanh cho em uống, chị cũng có mang theo chút vitamin và đồ dinh dưỡng, em nhớ ăn."
Nguyên Bảo khẽ đáp. "Dạ."
Bây giờ khí thế của chị cô hơi lớn nên cô không dám nói nhiều.
Tiêu Phong Khiển thản nhiên nói. "Nguyên Bảo, chị là chị của em. Vì yêu, em chấp nhận trả giá. Bất luận có bị giày vò đến cỡ nào, chị đều sẽ không can thiệp, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là đảm bảo sức khỏe của em.
Vành mắt Nguyên Bảo đỏ hoe.
Tiêu Phong Khiển: "Em không được có chuyện gì, biết chưa? Em còn có chị, có bà nội, nội lớn tuổi rồi, không thể để bà lo lắng."
Nguyên Bảo cúi đầu, chẳng ừ chẳng hử, nhìn bát canh bò nổi từng đợt gợn sóng.
Buổi tối.
Phong Khiển lái xe đến bệnh viện một chuyến. Tìm được Sophia, cô để Nguyên Bảo ngồi lại xe đợi. "Sophia, đã lâu không gặp."
Sophia nhìn cô rồi cười ngượng nghịu.
Phong Khiển nghiêm túc nói: "Tiêu tổng nhờ tôi tìm hiểu đôi chút về ca phẫu thuật của Hà tổng, xem xem có cần chuẩn bị thứ gì nữa không?"
Sophia ho một cái, con ngươi sắc lẹm nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển. "Về chuyện này... Phong Khiển à, trước đó Tiêu tổng đã đặc biệt căn dặn, cô là đối tượng gián điệp trọng điểm. Nếu cô tới, bất luận là chuyện gì đều không được nói ra."
Tiêu Phong Khiển: ...
Ả hồ ly Tiêu tổng kia, e rằng thành tinh rồi.
Không biết từ khi nào, Nguyên Bảo ngồi phía chị gái đã bước tới, cô có chút mệt mỏi, sắc mặt không được tốt. "Chị Sophia, em mơ thấy ca phẫu thuật của Vân Hàm có rất nhiều máu. Chị ấy muốn tìm em nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy." Cô vừa gặp phải cơn ác mộng trên xe, nội dung của giấc mơ ấy khiến cô không khỏi sợ hãi khi tưởng tượng. "Cái khác em không cần biết, em chỉ muốn biết là, chẳng phải người phẫu thuật là dì ư? Thế tại sao Vân Hàm cũng có gắn ống thở?"
Chẳng lẽ đây chính là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy?
Hai mắt Nguyên Bảo đỏ hoe. "Mặt khác, em đều không hỏi tới, chí ít chị có thể cho em biết ngày phẫu thuật được không?"
Sophia nhìn Nguyên Bảo, rồi lại quay sang nhìn sự kiên định của Phong Khiển, trầm mặc một hồi rồi nhẹ giọng nói: "Là bốn ngày nữa." Cô mím môi: "Hà tổng và mẹ cô ấy đều đã sẵn sàng."
Bốn ngày nữa...
Đều... đã sẵn sàng.
Nói vậy là... Hiện tại, Vân Hàm đang ở đây?
Nguyên Bảo cười một cách khó hiểu, đây thuộc kiểu cười ra nước mắt.
Từ bệnh viện bước ra, ngồi trong xe, Tiêu Phong Khiển nhìn cô: "Em cười cái gì? Lúc này mà em còn cười được? Dù cho Hà tổng có ở đây, cô ấy cũng không hề biết là em đến."
Em gái càng lúc càng lớn, có nỗi niềm riêng, có nhiều cảm xúc cô không thể lý giải được.
Xuyên qua cửa sổ, Nguyên Bảo ngắm nhìn ánh đèn neon màu đỏ bên ngoài. "Chị nè, chị ấy sẽ biết."
Chỉ cần là cô đến.
Bất luận sau cùng có là trường hợp nào, lão Hà nhà cô nhất định phải sống.
Nguyên Bảo biết, lão Hà phải thương mình đến mức nào mới đành miễn cưỡng bỏ cô lại một mình.
Có rất nhiều thứ dần dần được sáng tỏ, Tiêu Phong Du lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Để điều trị ung thư gan, hai người phẫu thuật cùng lúc là gì?"
Rõ ràng trong lòng đã có đáp án nhưng cô vẫn muốn xác thực lại. Cư dân mạng trả lời hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của cô.
Tiêu Phong Du nhắm mắt lại. "Chị, về thôi."
Tiêu Phong Khiển nhìn cô. "Không hỏi à?"
Nguyên Bảo gật đầu. "Ừm, về nghỉ ngơi."
Chỉ có nghỉ ngơi thật tốt, mới có sức mà chăm chị ấy.
Đôi mắt Tiêu Phong Khiển dán chặt lên người em gái, Nguyên Bảo yên tĩnh như vậy khiến cô hơi bất an. Con bé bị sao vậy?
Ngày phẫu thuật đến như dự định.
Hà Vân Hàm và mẹ Hà rất bình tĩnh, sau một loạt kiểm tra theo định kỳ thì ca phẫu thuật cũng đã sẵn sàng.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật, không biết Tiêu Hựu tìm đâu ra một cây thánh giá, cô ấn lên trán mình, bồn chồn đến đổ mồ hôi tay: "Ôi, xin Chúa ban phước cho người bạn ngoại quốc này. Xin Quan Âm Bồ Tát quốc nội cứu khổ cứu nạn, phù hộ cho hai mẹ con đáng thương này."
Sophia đứng cạnh Hà Vân Hàm. "Hà tổng, cô yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hà Vân Hàm gật đầu, cô đã thay sang bộ đồ cho bệnh nhân, heo con được đặt trên sô pha phía đối diện giường bệnh.
"Còn nửa tiếng nữa, cắm ống thông nước tiểu rồi sẽ tiến vào phòng phẫu thuật. Cô và dì đừng quá căng thẳng, bác sĩ gây mê cũng là người giỏi nhất. Tiêu tổng hãy ở ngoài cửa chờ đi, còn nữa... blabla..."
Sophia nói xong, cô ấy liền đóng cửa rồi rời đi.
Thông thường những lúc thế này, tâm trạng người bệnh đa phần đều phức tạp và rất căng thẳng. Nên yêu cầu mọi người để cho họ có thời gian và không gian riêng tư.
Mẹ Hà từ từ đứng dậy, trong khoảng thời gian trị liệu và chống chọi lại bệnh tật. Sắc mặt bà tái nhợt hẳn, ánh mắt cũng không còn vui tươi như xưa nữa. Bà đi tới bên cạnh Hà Vân Hàm, chậm rãi vươn hai cánh tay ra ôm lấy con gái. "Vân Hàm, kiếp này làm mẹ của con, mẹ xin lỗi con rất nhiều."
Nước mắt của Hà Vân Hàm cũng lập tức tuôn ra. Mẹ Hà ôm chặt lấy con gái, giống như hồi còn nhỏ, bà hôn lên trán cô. "Mẹ yêu con."
Không quá nhiều lời.
— Mẹ xin lỗi.
— Mẹ yêu con.
Hai câu nói, một kiếp người như đã trôi qua.
Bên ngoài phòng, truyền đến đủ loại bước chân. Tất cả đều được sắp xếp ổn thoả, mẹ Hà cũng quay lại giường nằm chờ vào phòng phẫu thuật. Có cái gì đó khiến Hà Vân Hàm chưa chịu buông bỏ, cô lấy điện thoại ra, nhìn đi nhìn lại, cuộc gọi đi của Nguyên Bảo chưa được gọi.
Vào lúc cô buông điện thoại ra, nằm sẵn sàng trên giường bệnh. Sophia bước đến nhìn xuống lầu. "Ơ? Đó chẳng phải người trong showbiz à... Tên gì ấy nhỉ? Nguyên Bảo?"
Tim bất giác run lên.
Hà Vân Hàm rảo bước nhanh tới, cô nhìn xuống.
Trời như vậy.
Nguyên Bảo mặc chiếc váy dài màu hường mà Hà Vân Hàm từng tấm tắc khen cô. Cô nở nụ cười trong sáng, giống như lần đầu hai người gặp nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nước mắt của cả hai đều rơi xuống.
Sophia có chút lo lắng: "Hà tổng..."
Cảm xúc hiện tại của Hà Vân Hàm không được quá căng thẳng.
Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo thật lâu, sau đó xoay người lại gật đầu với Sophia. "Tôi sẵn sàng rồi. Tất cả, trông cậy vào cô."
— Nguyên Bảo, chị nhất định sẽ sống sót.
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...