Chương 54: Hai người còn yêu nhau không?
Bệnh viện Thánh Hoàng.
Tiêu Hựu ngồi cạnh giường bệnh của mẹ Hà, trong tay cầm hai quả bóng dài màu hồng nhạt thổi mạnh.
Mẹ Hà: ...
Thổi xong, tay Tiêu Hựu vô cùng khéo léo, cô buộc rồi bẻ chúng lại, tạo thành một con thỏ bong bóng. "Dì nhìn nè, con giỏi không?"
Mẹ Hà cười, sắc mặt bà rất tệ. Do thời gian gần đây, bà phải làm hóa trị nên thể xác và tinh thần đều có hơi mệt.
Bà nhìn Tiêu Hựu.
Bà có chút ghen tị với sự ngây ngô ấy. Đồng thời, nhớ đến con gái mình, trong lòng lại nhói đau.
Dường như, trong trí nhớ của bà, Vân Hàm chưa từng vô tư giống như Tiêu Hựu, con bé lúc nào cũng trong tâm thế gò bó.
Đầu tiên, là mối quan hệ giữa bà và chồng mình rạn nứt. Kế đến là Vân Dạng. Bây giờ là tới bà.
"Ôi trời ạ, dì à, dì đừng buồn rầu như vậy." Tiêu Hựu nhanh chóng an ủi. "Ngày phẫu thuật đã định rồi. Con hỏi qua bác sĩ, họ bảo tình trạng hiện tại của hai người khá tốt, gần như là giống nhau."
Mẹ Hà im lặng một hồi, bà nhìn Tiêu Hựu: "Còn Nguyên Bảo..."
Khi vừa bắt đầu, Phong Du còn hỏi điện cho bà, nhưng sau đó dường như con bé đã biết chuyện. Không còn dây dưa nữa, thi thoảng lại nhắn tin hỏi thăm bà, xem ra càng hiểu chuyện bao nhiêu thì càng đau lòng đau bấy nhiêu.
Tiêu Hựu bỏ quả bóng xuống, bắt đầu gọt táo: "Con bé là người thông minh, có lẽ nó nhận ra rồi, hai người muốn giấu cũng chẳng giấu nổi. Thật ra dì nè, con có điều này vẫn không hiểu, tại sao Vân Hàm cứ phải giấu em ấy? Để cả hai cùng nhau đối mặt chẳng phải tốt hơn sao?"
Nếu là cô.
Tiêu Hựu ngẫm nghĩ, nếu là cô bị bệnh, việc đầu tiên chắc chắn là nói với Phùng Yến. Sau đó khóc bù lu bù loa, chui rúc ở trong chăn không làm gì hết, nằm đợi cậu ấy hầu hạ.
Mẹ Hà trầm giọng nói. "Hồi đó, Vân Hàm đâu phải như vậy. Năm đó, dì với chú cãi nhau, ông ta hết lần này đến lần ra mở cửa bỏ đi. Con bé ôm lấy Vân Dạng và bảo không có gì, rồi sẽ qua thôi, còn hứa sẽ bảo vệ em gái. Nào ngờ, Vân Dạng mắc chứng trầm cảm nặng, con bé cũng bảo không có gì, nó hứa sẽ giúp em chữa khỏi. Nhưng sau đó, bất luận Vân Hàm có van xin đừng chia cắt thế nào thì cuộc hôn nhân của dì và ba nó vẫn tan vỡ. Vân Dạng cũng rời đi theo." Bà nhìn Tiêu Hựu: "Tiêu Hựu này, tất cả chuyện này dì chỉ nói với mỗi mình con, song những gì trải qua không chỉ lời nói suông thôi đâu."
Gia đình tan nát, người thân yêu lần lượt rời đi, đau khổ tột cùng.
Trên đời này, chưa bao giờ nhận được sự đồng cảm từ người khác. Cùng lắm, cũng chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi.
Người từng trải qua những điều ấy, làm sao có thể thả lỏng bản thân được chứ?
Khó mà vượt qua.
Đặc biệt, là người trong lòng đã rời đi.
Cho dù thời gian trôi qua, miệng vết thương có lành lại. Song chỉ cần một khoảnh khắc, đi trên góc phố quen thuộc, nghe bài hát cả hai từng nghe, ăn món ăn người kia từng thích. Một cơn gió thổi qua vết sẹo liền có thể xé toạc lớp mài đã đóng, miệng vết thương lại rỉ máu lần nữa.
Mối tình sâu đậm, chỉ có vậy mà thôi.
Mẹ Hà cúi đầu: "Vân Hàm từng quải nhiều, cho nên con bé không muốn Nguyên Bảo đi trên con đường của mình. Điều đó chỉ càng thêm đau."
Đặc biệt là khi nhìn thấy bà và lão Vương, chắc Vân Hàm sợ là sẽ càng rung động trong lòng hơn nhỉ?
Tình có đậm sâu cách mấy, lâu ngày cũng sẽ nhạt phai. Luôn có người mới thay thế.
Nhưng một khi mất đi thì cả đời không thể quên, khắc cốt ghi tâm.
Đôi mắt Tiêu Hựu có chút xót xa, không ngờ bầu không khí lại bi thương như này. Cô đứng dậy, nhìn ra bên ngoài. "Ơ, trời mưa rồi."
Trong chốc lát, Vân Hàm đã trở lại. Cả người cô từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột, toàn thân lạnh ngắt.
Tiêu Hựu: "Sao cô lại để bản thân mình thành như này?"
Mẹ Hà lật đật ngồi dậy, môi dưới mấp máy.
Hà Vân Hàm khẽ lắc đầu. "Không gì đâu, tôi biết bây giờ mình không thể mắc bệnh mà."
Tiêu Hựu: ...
Cô vừa tức vừa thương.
Không thể mắc bệnh? Rốt cục Vân Hàm đặt cô ở đâu?
Mưa thu tí tách, xuyến xao lòng người.
Tiêu Phong Du lăng xăng trong ký túc xá, Tô Mẫn đứng chéo chân ở cạnh ngó xem: "Đây là gì vậy? Thơm quá, cho tao xin miếng." Mấy ngày nay, Nguyên Bảo như trở thành một người khác, không còn cười, lòng đầy tâm sự, nó khiến cô vừa xót vừa không thích nghi kịp.
Nguyên Bảo hất cánh tay đang vươn của cô ra. "Đây là canh ta cất công hầm cả ngày trời cho Vân Hàm, món chị ấy thích nhất."
Tô Mẫn khựng lại. "Mày còn nghĩ cho cô ấy ư?"
Nguyên Bảo cẩn thận đảo canh, cô quay sang nhìn sắc trời bên ngoài. "Sắp xong rồi, lát nữa tao đi đưa."
Tô Mẫn nhìn cuốn sách "Chống ung thư" trên bàn của Nguyên Bảo. Cô thở dài. "Nguyên Bảo, thật ra... tao biết mày chưa quên được Hà lão sư, nhưng có đôi lần... tao không biết nên mở lời với mày như thế nào." Cô bất đắc dĩ cười xòa. "Tối mai có cái tiệc, có Khê Tích và Lạc Nhan đi nữa. Ngoài ra, còn có rất nhiều gương mặt mới, đúng rồi, có đàn chị năm hai, tính cách cũng lạnh lùng, hay mày..."
Còn chưa nói xong, Nguyên Bảo đã cất xong cái hộp giữ nhiệt, với lấy cây dù vờ như không nghe thấy bước ra ngoài.
Tuy ở trong phòng ngó ra mưa không lớn lắm, nhưng ra ngoài lại thấy có mưa phùn.
Lúc Nguyên Bảo đến được Thánh Hoàng, Tiêu Hựu đang trong phòng hội nghị cấp cao gọi điện cho Phùng Yến. Hôm nay cô có chút đa cảm. "Phùng Bộ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
Phùng Yến: "Chuyện cái khỉ gì?"
Tiêu Hựu bĩu môi. "Lỡ có một ngày, tôi mắc bệnh nan y, cậu sẽ làm gì?"
Phùng Yến: "Người vô lo vô nghĩ như cậu, ngày qua ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt thì không thể mắc bệnh nan y được. Chuyện này không thể xảy ra."
Tiêu Hựu: "...Cậu đúng là nhạt nhẽo, giả thiết có chuyện đó xảy ra thì sao?"
Phùng Yến im lặng trong thoáng chốc. "Tiêu Hựu, không cần phải đặt giả thiết như vậy."
Nghĩ đến đấy thôi, tim cô cũng đủ đau lòng rồi.
Cúp máy, Tiêu Hựu đang bần thần thì thấy Nguyên Bảo đi vào. Cô giật thót, nhanh chóng ngồi xuống, bày ra dáng vẻ đang bận rộn.
Nguyên Bảo nhìn cô. "Tiêu tổng à, em không có tới tra hỏi, đừng căng thẳng vậy."
Nếu muốn hỏi thì em ấy hỏi từ lâu rồi.
Tiêu Hựu nhìn em ấy. "Mưa lớn thế kia, em còn chạy ra ngoài làm gì?"
Nguyên Bảo không hé răng, đặt cái hộp giữ nhiệt lên. "Em có nấu canh cho Vân Hàm, khi đưa cho chị ấy, chị nhớ nói là chị nấu."
Tiêu Hựu nhìn cái hộp rồi lại nhìn lên Nguyên Bảo. "Chị có thể nấu canh ở đâu chứ?"
Nguyên Bảo: "Vậy cứ nói là đầu bếp công ty nấu, được không? Tiêu tổng?"
Cái giọng này, ánh mắt này, Tiêu Hựu không thể từ chối. Thật ra trong lòng cô đang rất loạn, vừa đau cho Vân Hàm vừa xót cho Nguyên Bảo.
Đôi khi, việc giữ trong mình một bí mật lại không hề dễ chịu chút nào.
Nguyên Bảo không thèm dây dưa, cô đang rất vội. Còn phải về xử lý rất nhiều chuyện, cô liếc mắt sang chỗ Tiêu Hựu. "Tiêu tổng, trong khoảng thời gian này, rất cảm ơn chị."
Câu này khiến tim Tiêu Hựu thắt lại, cô cứ ngỡ Nguyên Bảo sẽ hận mình đến chết, nhưng đứa nhỏ này... lại quá hiểu chuyện.
Tiêu Hựu đứng dậy, nhìn Nguyên Bảo như muốn nói gì đó. Môi mấp máy rồi lại thôi.
Mà dường như Nguyên Bảo đọc được suy nghĩ của cô. "Em về trường học vì còn có việc."
Muốn ra nước ngoài, ngoài trừ hộ chiếu thì còn rất nhiều thủ tục phải làm. Không chỉ có mình cô là bận rộn túi bụi, có vài thứ phải đi cầu xin các chị gái mới có thể đạt được.
Mắt thấy Nguyên Bảo vội vã tới rồi lại gấp gáp rời đi, chỉ vì một chén canh. Tiêu Hựu phải mất một lúc lâu mới định thần lại được, cô bật dậy dặn dò Linda đang đứng bên cạnh: "Chuẩn bị xe cho chị."
Hà Vân Hàm vừa từ bệnh viện về nhà. Theo thường lệ liền ăn một bát mì.
Hiện tại, đồ ăn của cô đều là theo chế độ của chuyên gia. Vừa có thể đảm bảo dinh dưỡng cho cô vừa giúp tăng vài cân.
Phần lớn đều là các sản phẩm thịt gà, vịt hoặc cá có nhiều chất đạm.
Khi vừa bắt đầu, cô chưa thích ứng được nên ăn vào lại ói ra. Buổi tối, dạ dày cũng co thắt lại.
Quằn quại trong đau đớn. Những lúc như vậy, cô lại nhớ đến cái ôm ấm áp của Nguyên Bảo, vừa dịu dàng vừa an toàn.
Nhưng sau này, có bị dày vò thế nào, cô chỉ có thể tự chịu.
Vào lúc Tiêu Hựu đến thì cô đang chuẩn bị đi tắm. Vào thời gian này, ngoại trừ mẹ và Tiêu tổng ra, gần như trên thế gian này không còn ai liên quan tới cô nữa.
Cô rất cảm kích Tiêu Hựu, nhưng lại không biết tỏ lòng biết ơn với tình bạn này thế nào.
Tiêu Hựu nhìn cô. "Chưa tắm à? Coi chừng cảm đấy, thuốc tôi có nhờ Linda cất vào tủ cho cô rồi. Sau này cần, thì cứ việc lấy ra dùng thôi. À, cái này cho cô."
Hà Vân Hàm nhìn rồi nói. "Tôi ăn rồi."
Nhưng Tiêu Hựu cứ một mực đưa cô. "Cầm đi, tôi về đây."
Cô ấy huýt sáo, xoay người đi xuống lầu. Hà Vân Hàm nhìn theo bóng dáng cô ấy một hồi, sau đó cúi đầu nhìn vào cái hộp giữ nhiệt trong tay.
Cô ôm cái hộp đi vào phòng, ngồi trên sô pha mở hộp.
Là món canh cô thích uống, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút.
Hà Vân Hàm cầm muỗng lên nếm thử. Cô cắn môi, mắt đỏ hoe.
Nguyên Bảo...
Ngày mưa, con người ta trở nên đa sầu đa cảm.
Hà Vân Hàm vừa tắm xong, cô ôm heo con ngồi thẫn thờ một lúc. Cô nhẹ nhàng ngửi mùi hương của nó như muốn giữ lại sự lưu luyến trên đó.
Ngày ra nước ngoài đã có rồi.
Cô bắt đầu thu dọn hành lý, không mang theo những đồ lỉnh kỉnh, chỉ đem theo vài món đồ dùng sinh hoạt chủ yếu.
Mất khoảng nửa giờ để sắp xếp.
Hà Vân Hàm phát hiện một phong thư màu đen. Cô cầm lên nhìn, trên mặt còn vẽ mặt con heo đang cười. Là của Nguyên Bảo để lại.
Tay cô vuốt nhẹ lên cái mặt con heo ấy, chần chừ một hồi cô lật phong thư lại, mặt sau có chữ viết.
Gửi cho chính mình 10 năm sau.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn rơi.
Tay Hà Vân Hàm hơi run run mở phong thư. Cô còn nhớ, trước đây Nguyên Bảo từng nói với cô, giới trẻ bây giờ đang thịnh hành việc viết thư gửi cho chính mình vào mười năm sau. Thông thường những vấn đề trong này đều là chưa đạt được.
Chữ viết của Nguyên Bảo tương đối tự nhiên, không bám vào khuôn mẫu mà theo nét riêng của mình.
Mười vấn đề viết gửi Nguyên Bảo, người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm số một thế giới vào mười năm sau.
Một, bà nội vẫn khỏe chứ? Chị gái thế nào? Vẫn là người vợ nghiêm khắc chứ? Lão Hà đâu? Hai người còn yêu nhau không?
Hai, sức khỏe Lão Hà sao rồi? Phải chăng, nhờ vào sự săn sóc ngày đêm của cậu, mà mọi sự âu lo phiền não đều tan biến rồi không? Hai người đến tuổi trung niên thì làm một ngày mấy lần vậy? Có phải chị ấy vẫn chưa chịu cởi mở không? Hai người... trải nghiệm nhiều chưa? Kỹ thuật của cậu đã tiến bộ chưa?
Ba, tốt nghiệp xong cậu làm gì? Hai người vẫn còn tham gia showbiz chứ? Hay là cậu cũng tưởng tượng giống như tôi, không biết xấu hổ mà sống một cuộc đời ẩn dật?
Bốn, cậu đã trưởng thành và thôi chọc giận lão Hà vì những điều nhỏ nhặt chưa?
Năm, cậu mở được siêu thị chưa? Lão Hà có trở thành bà chủ không? Cô ấy ngưỡng mộ cậu lắm, đúng chứ?
..................
Mười, điều cuối cùng, cũng là cái quan trọng nhất. Mười năm sau, lão Hà đẹp như thế nào vậy? Phải chăng, cậu vô cùng biết ơn tình yêu quyết không chùn bước mười năm trước của tôi không?
Hà Vân Hàm siết chặt lá thư trong tay, từng câu từng chữ đều thấm đẫm nước mắt.
Mười năm sau của Nguyên Bảo, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến cô.
Hà Vân Hàm thấp thoáng thấy được Nguyên Bảo vừa ghi những điều ấy vừa tươi cười, như thể rất mong chờ.
Con tim chán nản bắt đầu đập trở lại.
Phải cố kiên trì, phải tiếp tục sống.
Chỉ có sống, mới có thể gặp lại em ấy, nhìn em ấy cười.
p/s: Mệt quạ! Khộ quạ! Cần một bạn editor chạy phụ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...