Nghiêm Linh Trang vội vàng che đi âm thanh phát ra từ di động, chột dạ nhìn Chiến Hàn Quân.
Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập một tia cười nhạo.
Nghiêm Linh Trang biết lời nói dối của mình bị anh phát hiện, không còn che giấu nữa.
“Em lập tức tới đây.” Cô nói vào điện thoại.
Chiến Hàn Quân tao nhã vẫy vẫy tay với cô, trực tiếp nói: “Cô có thể không cần đến nữa”
Nghiêm Linh Trang phẫn nộ nhìn anh: “Tối hôm qua tôi cứu anh. Anh không có gì để nói với tôi sao?”
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên, đôi mắt đen mị hoặc kia so với ngân hà còn rộng lớn mênh mông hơn, làm cho người khác thật sự khó nắm bắt được cảm xúc của anh.
“Nếu như cô tránh xa tôi một chút, tôi sẽ càng thêm cảm kích cô.” Anh du dương nói.
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức hét lên: “Anh, tên điên này, tâm của anh đã bị chó hoang cần ăn sao? Hôm qua tôi không cứu anh, nói không chừng hôm nay anh đã phơi xác trên đường, có khi đang bị một đám người chỉ trỏ nữa đấy”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Vậy cũng tốt hơn là bị ngư dân hiểu lầm tôi bị cô bao nuôi.”
Nghiêm Linh Trang cảm thấy tức cười.
Thì ra cô không để ý đến việc khi cô tiếp cận anh như vậy, lại tạo thành phiền toái lớn cho anh.
Anh là một người tự trọng như thế, coi danh tiếng là mạng sống, làm thế nào lại cho phép mình ăn cơm mềm, được nuôi dưỡng bởi phụ nữ giàu có chứ.
Chiến Hàn Quân thấy cô nửa ngày không nói lời nào, cho rằng quan niệm đạo đức còn sót lại của cô rốt cục cũng kéo lương tâm của cô trở về.
Ai ngờ, Nghiêm Linh Trang lại đi tới trước mặt anh, đã nhịn xuống lửa giận đến gần hơn: “Anh A Nguyệt, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi làm cho anh yêu tôi, hơn danh dự của anh, hơn cả mạng của anh.”
Chiến Hàn Quân bị cô nói như vậy, không biết từ đâu cô có tự tin như thế, anh khiếp sợ đến hoá đá.
Nghiêm Linh Trang nói xong, xoay người rời đi.
Y tá tiến vào cho Chiến Hàn Quân uống thuốc, liền thấy Chiến Hàn Quân mặt đen nửa ngồi nửa nằm trên giường, cháo trong bát chưa được động miếng nào.
Anh bị Nghiêm Linh Trang làm cho tức giận đến mức không muốn ăn.
Y tá hết lần này tới lần khác còn muốn trêu chọc nói: “Được tổng giám đốc Trang nhà tôi thích là một chuyện vô cùng hạnh phúc đó.”
Chiến Hàn Quân tức muốn chết ở trong lòng.
“Cô ấy tốt ở chỗ nào chứ?” Giọng nói của anh hơi lạnh lùng.
Y tá nhắc tới tổng giám đốc Linh Trang, trong mắt lấp lánh những ngôi sao: “Tổng giám đốc Trang nhà tôi có giá trị nhan säc cao, dáng người tốt, ra ngoài có thể đánh lưu manh, ở nhà có thể nấu ăn. Sự nghiệp nở rộ khắp nơi, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Phụ nữ giỏi việc nước đảm việc nhà có thể một lòng một lòng thích anh, là hạnh phúc của anh ồi Chiến Hàn Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cô y tá: “Đáng tiếc không phải loại tôi thích.”
Y tá mỉm cười ẩn ý: ‘Anh cứ mạnh miệng nói như vậy. Chỉ là sau này đừng hối hận là được”
Sau đó, y tá nhặt bảng điều khiển từ xa, bật TV còn đặc biệt chuyển sang đài phát thanh độc quyền của công ty.
“Nếu anh nhàm chán, anh có thể xem TV”
Trên truyền hình, cuộc họp của Á Châu đang được phát sóng trực tiếp.
Chiến Hàn Quân nhàm chán nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Phòng họp lớn hơn rạp chiếu phim, có thể chứa gần một ngàn người, mỗi người đều mặc bộ đồ nghiêm trang, đeo cà vạt, phóng mắt nhìn lại, đều là trang phục màu đen.
Chiến Hàn Quân không thấy bóng dáng cô ở đó.
Tổng giám đốc còn chưa tới, những người đàn ông trong phòng họp thì thầm, cảnh tượng có chút mất kiểm soát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...