Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Bên trong tòa cao ốc.
‘Văn phòng Tổng giám đốc.
Bạch Hiểu Phong quăng một cái thẻ vàng lên mặt bàn trước mặt Lạc Thanh Du, anh ta cười vô cùng đắc ý: “Rose, đây là tiền thưởng của cô đây”
Lạc Thanh Du ngước mắt lên: “Cảm ơn ông chủ!”
Bạc Hiểu Phong vô cùng vui vẻ nói: “Sau đây chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch quay kịch bản Tinh Nguyệt, sau đó bắt đầu dùng mấy vị hoa đán nhỏ đào được từ Chiến Thị tới đảm đương các vai phụ thôi. Chỉ cần trên điện ảnh và truyền hình vừa được.
truyền bá, người khác cũng sẽ biết tới điện ảnh Chiến Thị không giữ được tiểu Hoa, còn mua không nổi một cuốn kịch bản IP Vị trí đầu của điện ảnh Chiến thị sẽ bị lung lay thôi”
Lạc Thanh Du võ tay: “Kế hoạch không tệ đâu”
Bạch Hiểu Phong nhìn qua Lạc Thanh Du, cười nói: “Rose, đây đều là công lao của cô.”
Lạc Thanh Du nhắc nhở Bạch Hiểu Phong: “Lần này anh động tới nhánh hai của Chiến Thị. Cũng không biết nhà họ Chiến có ra mặt cho em họ của anh ta hay không?”
Bạch Hiểu Phong nói: “Chiến Hàn Quân là người cầm quyền của Chiến Thị, anh ta sẽ không thế mặc kệ ngồi đó nhìn. Chỉ là gần đây anh ta lại liên tục vắng mặt trong các buổi họp quan trọng của bộ phận cấp cao, sợ là không có sức lực lo chuyện cho nhánh thứ hai kia.”
Gương mặt tươi cười của Lạc Thanh Du hơi ngưng lại.
Nếu Chiến Hàn Quân không tiến vào ICU, sao có thể để Bạch Hiểu Phong có thể thu gom được những chỗ tốt như vậy cơ chứ?
Bây giờ bệnh của anh có thể khôi phục lại chỉ có thể điên cuồng đưa ra cách xử lý Bạch thị. Hai nhà họ Chiến và Bạch quyết liệt tranh đấu, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn!
Ngay tại lúc Bạch Hiểu Phong đắc ý về thành tích của mình thì Bạch Hoài An lại làm khó dễ anh ta trước mặt bố của họ: “Bố, anh cướp kịch bản của điện ảnh Chiến Thị, còn đào được mấy tiểu Hoa tên tuổi của người ta, chuyện này bố có biết không?”
Chuyện lớn như vậy, chủ tịch Bạch tự nhiên sẽ biết tới.
Ông ta chỉ không biết nên đánh giá Bạch Hiểu Phong thế nào nên lựa chọn mặc kệ sống chết.
Bạch Hoài An lại sợ Bạch Hiếu Phong quay trở lại được, còn sáng lập thêm những kỳ tích mới thì sẽ ảnh hưởng tới địa vị của cô ta ở nhà họ Bạch.
Bạch Hoài An châm ngòi nói: “Bố! Bố không phải không biết cậu Quân lợi hại ra sao, anh hai đắc tội với Chiến Thị không sợ cậu Quân sẽ trả thù lại Bạch thị hay sao? Bố đừng quên, cậu Quân đã từng làm cho cổ phiếu của Bạch thị tuột dốc…”
Một câu thôi nhưng đủ khiến mọi người tỉnh táo lại từ trong sương mùi!
Bạch Thư Hoàng cảm thấy vô cùng kính sợ đối với năng lực thao túng quyền lực của Chiến Hàn Quân.
Bạch Hiểu Phong chỉ thông minh một chút nhưng so với Chiến Hàn Quân chỉ như múa rìu qua mắt thợ.
“Đi gọi anh hai con tới đây: Bạch Thư Hoàng nói Trên mặt Bạch Hoài An hiện lên một vòng ý cười tà tứ: “Vâng thưa bố!”
Không bao lâu sau, Bạch Hiểu Phong đã đi vào tới văn phòng chủ tịch.
“Bố, bố tìm con sao?”
Tâm tư Bạch Thư Hoàng ngổn ngang trăm mối rồi gật đầu. Ông ta lại liếc mắt qua Bạch Hoài An: “Hoài An, con đi ra ngoài trước đi.”
Bạch Hoài An có hơi không tình nguyện rời đi ra ngoài.
Trở tay đóng cửa lại, nhưng cô ta vẫn chân chừ đứng ở cửa, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Hiểu Phong, vì sao con lại muốn đối địch với Chiến thị?” Ánh mắt sắc bén như ưng của Bạch Thư Hoàng liếc qua nhìn khuôn mặt dịu dàng như nắng mai của Bạch Hiểu Phong: “Con cũng đã biết, nếu là kẻ thù của Chiến thị nếu không cẩn thận sẽ chôn vùi cả Bạch thị…
Bạch Hiểu Phong cười vô cùng vô hại, nhưng lời nói ra lại nặng nề: “Bố, chẳng lẽ bố muốn cả đời mình đều ở dưới Chiến thị hay sao, nhìn Chiến Hàn Quân một đứa thuộc hàng con cháu diễu võ giương oai trước mặt mình sao?”
Trên gương mặt tức giận dữ tợn Bạch Thư Hoàng đần dần giãn ra, sau đó mở miệng nói và có thể thấy rõ trong giọng nói đã không còn hùng hổ dữ tợn như lúc đầu.
“Hiểu Phong, Bạch thị chúng ta không đánh không có năm chắc được không? Con có lẽ hiểu rổ ý của bố đúng không?”
Bạch Hiểu Phong nói ào ào: “Bố, con chỉ biết dũng sĩ sẽ không sợ người đi đường! Năm đó Á Châu cũng đã vượt qua mọi chông gai mới chiếm được cục diện độc tôn như ngày hôm đó thôi.”
Bạch Thư Hoàng nhìn qua Bạch Hiểu Phong tràn đầy tự tin thì ông ta cảm thấy đời này những ý nghĩ mình không dám làm đã được Bạch Hiểu Phong giúp ông ta làm được.
Ông ta phất tay với anh ta rồi nói: “Đi đi”
Bạch Hiểu Phong cung kính cúi đầu chào ông ta, sau đó quay người rời đi Khi anh ta mở cửa ra thì nhìn thấy Bạch Hoài An, Bạch Hiểu Phong cười như gió xuân nói: “Em gái!”
Bạch Hoài An nói: ‘Ít giả vờ làm người tốt trước mặt tôi đi. Hừ” Cô ta nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...