Hóa ra Chiến Hàn Lâm đã chuyển nhượng kịch bản cho Bạch Hiểu Phong, là để mình được ăn hoa hồng.
Bạch Hiểu Phong âm thầm cười khẽ, Lạc Thanh Du cố tình nói chuyện mập mờ, gây hiểu lầm cho đối phương, không thể không nói là quá khôn ngoan Người phụ trách quả nhiên đã bị lừa: “Nếu cậu Hàn Lâm đã đồng ý chuyển nhượng kịch bản cho các vị, hơn nữa nể mặt các vị đã có thành ý như vậy, vậy chúng ta thương lượng lại đi”
Lạc Thanh Du lấy bản hợp đồng từ trong túi ra: “Tổng giám đốc Trần, chọn ngày không bằng đúng ngày, anh xem thử bản hợp đồng này đi, nếu thấy không có vấn đề gì thì hôm nay ký luôn nhé. Anh cũng biết đấy, chủ tịch Bạch của chúng tôi đã cũng đã nói rồi, cục điện ảnh khai máy bắt buộc phải mau chóng tiến hành trước Tuần lẽ vàng… Mong anh có thể giúp đỡ giải quyết khó khăn của chúng tôi, cố gắng giúp chúng tôi tiết kiệm chút thời gian”
Người phụ trách đọc sơ qua hợp đồng, các điều khoản và điều kiện trong hợp đồng đều chỉ tiết hơn so với hợp đồng của Chiến Hàn Lâm, hơn nữa còn không có các điều kiện ngang ngược như hợp đồng của Chiến thị Tổng giám đốc Trần lập tức nhướn mày, sau đó ký vào hợp đồng.
Sau khi ra khỏi Văn Hóa Thành, Bạch Hiểu Phong không khỏi khen ngợi Lạc Thanh Du hết lời: “Rose, cô quả là một chuyên gia đàm phán”
Lạc Thanh Du nói: “Anh ta không ngốc, so với hợp đồng của Chiến thị thì hợp đồng của chúng ta càng chú trọng đến lợi ích cả hai bên, tất nhiên là anh ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta”
Bạch Hiểu Phong có hơi ngạc nhiên: “Làm sao cô biết được nội dung hợp đồng của Chiến thị?”
“Tối qua tôi đã dạo quanh hệ thống mạng nội bộ của bọn họ một vòng” Lạc Thanh Du nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
Giống như có một thiên thạch rơi xuống lồng ngực Bạch Hiểu Phong, đánh sập ra một cái hố thật lớn.
Sau đó, Bạch Hiểu Phong cười xấu xa: “Hai nhà Chiến Bạch có quan hệ liên minh không gì có thể phá vỡ, có vẻ như sắp sửa hết thời gian rồi”
Lạc Thanh Du cũng ý vị cười thầm.
Bạch Hiểu Phong là kẻ phản bội nhà họ Bạch, anh ta hy vọng nhà họ Bạch sẽ suy tàn.
Còn cô lại là người nhà họ Nghiêm, hai người bọn họ hợp tác, chỉ càng khiến hai nhà Chiến Bạch liên tục gặp nạn.
Kịch bản của Chiến Hàn Lâm bị Bạch Hiểu Phong giành lấy dễ như trở bàn tay, chuyện này đã gây ra chấn động không hề nhỏ trong nhà họ Chiến. Cuối tin, Chiến Hàn Quân đưa ba đứa trẻ đáng yêu trở về biệt thự Ngọc Bích thăm ông cụ, ông cụ cũng cố ý nói với anh vài chuyện.
“Kịch bản mà Hàn Lâm thương lượng với Tinh Kỳ bị Bạch Hiểu Phong cướp ngay giữa chừng, Hàn Quân, cháu thấy chuyện này như thế nào?”
Mấy người em khác trong nhà họ Chiến cũng rất quan tâm đến chủ đề nhạy cảm này, tất cả đều lần lượt nhìn về phía anh cả.
Mà Chiến Hàn Quân lúc này đang từ tốn chậm rãi đút nho cho Thanh An.
Bởi vì không có mẹ bên cạnh, Chiến Hàn Quân càng thêm săn sóc chiều chuộng Thanh An đủ đường. Còn về phần Thanh Tùng và Quốc Việt, lại trở thành tình trạng thả rông.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng đều giống như bị chuột rút, buồn bực nhìn về phía Chiến Hàn Quân.
Vì để lấy lòng con gái của vợ cũ, mà mặc kệ tất cả mọi người trong nhà, đây là kiểu người gì vậy?
“Cháu thì lại muốn biết, Bạch Hiểu Phong đã dùng cách nào để cướp được kịch bản trong tay Hàn Lâm?”
Chiến Hàn Lâm lập tức bla bla không ngừng kể lại chuyện đã chạm mặt với Bạch Hiếu Phong cho anh nghe.
Đặc biệt là thêm mắm dặm muối miêu tả đầy màu sắc về nữ trợ lý của Bạch Hiểu Phong: “Nữ trợ lý của anh ta, còn dám ngang nhiên khiêu khích tôi, còn nói cái gì mà chỉ cần chưa có hợp đồng thì tất cả vẫn còn là ẩn Tay Chiến Hàn Quân đang cầm quả nho hơi khựng lại: “Bộ dáng ra làm sao?”
Chiến Hàn Lâm chưa từng có cảm giác gì với phụ nữ: “Còn có thể có bộ dáng như thế nào? Dù gì những thứ phụ nữ nên nó cô ta đều có cả”
Lúc này Chiến Hàn Lâm mới thành thật ăn Hàn Quân liếc mắt trừng anh ta một đáp: “Rất xinh đẹp, rất quyến rũ..”
Chiến Hàn Quân lại hỏi: “Chiều cao, gầy hay béo!”
“Khoảng một mét tám, hơi gầy”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân như có ánh sao rơi xuống.
Lúc này Chiến Hàn Lâm lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà mang một đôi giày cao gót rất cao, chiều cao thật sự chắc chỉ tầm một mét sáu”
Chiến Hàn Quân trầm mặc, cô gái này táo bạo như vậy, quả thật có vài phần giống với Lạc Thanh Du. Không biết có phải là cô hay không?
“Tôi sẽ đi gặp cô ta”
Ông cụ rất vui mừng: “Cháu ra mặt thì ông yên tâm rồi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...