Lạc Thanh Du nhìn Rolls-Royce đi xa, nước mắt rơi lã chã.
Chiến Hàn Quân hoàn toàn hiếu lầm cô, anh ta không cho phép cô xuất hiện trước mặt Chiến Quốc Việt nữa, rõ ràng là muốn cắt đứt liên hệ giữa mẹ con họ.
Khi bé Tùng bước ra khỏi nhà trẻ, thấy bả vai của mẹ run run, rõ ràng đang khóc.
Bé Tùng vội vàng chạy tới an ủi m sao vậy?” Thanh An đầy căm phẫn tố cáo với anh trai “Anh, ông chủ của mami vừa đến đây, chú ấy đã sa thải mami, mami thất nghiệp rồi”
Sắc mặt bé Tùng tái nhợt, không phải ông chủ của mẹ chính là bố của Chiến Quốc Việt sao? Mẹ thất nghiệp, đồng nghĩa là mẹ sẽ không bao giờ gặp lại Chiến Quốc Việt sao? Thảo nào trông mẹ khóc đau lòng như vậy.
Mắt Lạc Thanh Du đỏ hoe, dắt tay con, đi về phía khu Thanh Hà.
Bé Tùng nhìn đôi mắt đỏ hoe của mami, thiện cảm tốt đẹp dành cho bố dần phai nhờ.
Bố chỉ biết làm cho mẹ khóc, cậu còn lâu mới muốn một người bố như vậy.
Hừ.
Nhưng đến tối, bé Tùng đột nhiên nhận được.
điện thoại của Chiến Quốc Việt Chiến Quốc Việt đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cậu ấy không hay nói chuyện lảm.
Bé Tùng chủ động hỏi: “Cậu nhớ mẹ à?” “Ừ” Chiến Quốc Việt do dự hồi lâu rồi gật đầu.
Bé Tùng thở phì phò nói: “Nhưng tớ không muốn bố chút nào, vì hôm nay bố đã bắt nạt mẹ” Hừ, rồi giận dữ cúp máy.
Chiến Quốc Việt ngơ ngác nhìn đồng hồ thông minh.
Lúc Chiến Hàn Quân mở cửa bước vào, liền thấy Chiến Quốc Việt đang nhìn chăm chảm vào đồng hồ thông minh. Màn hình đồng hồ nhấp nháy màu xanh lam.
Điều này làm cho Chiến Quốc Việt cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Chiến Quốc Việt đã lâu không sạc đồng hồ thông minh.
“Chiến Quốc Việt, con muốn gọi cho aï?” Chiến Hàn Quân đi tới, kéo ghế ngồi trước mặt Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt nhìn anh, nghĩ đến lời nói của bé Tùng, bố đã bắt nạt mẹ, ánh mắt Chiến Quốc.
Việt vô cớ trở nên tức giận.
“Không cần bố lo” Chiến Quốc Việt tức giận ném đồng hồ sang một bên, sau đó leo lên giường đắp chăn giả vờ ngủ.
Đây là lần đầu tiên Chiến Quốc Việt tỏ ra không thân thiện như vậy với bố, điều này khiến Chiến Hàn Quân cảm thấy bất ngờ lại mất mát.
“Chiến Quốc Việt, hôm nay bố về muộn nên con giận à?” Chiến Hàn Quân kiên nhẫn nói chuyện với Chiến Quốc Việt.
Chỉ có điều, Chiến Quốc Việt che mặt dưới chăn, từ chối giao tiếp với anh.
Chiến Hàn Quân xoa đầu Chiến Quốc Việt, bất lực nói: “Thôi được rồi, khi nào con muốn nói chuyện với bố thì đến tìm bố” Chiến Hàn Quân đi đến thư phòng, mở máy tính lên, vừa mới bật chế độ làm việc, cửa phòng làm việc đã bị Chiến Quốc Việt mở ra.
Chiến Hàn Quân ngấng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Chiến Quốc Việt đang đứng bên cửa, sự tức giận ẩn hiện trên khuôn mặt tuấn tú, hai tay nằm.
chặt dường như muốn thách thức bố.
Chiến Hàn Quân cau mày.
“Ngày mai, con muốn Lạc Thanh Du đưa con đến trường” Chiến Quốc Việt phải cố gắng rất nhiều mới nói ra được những gì trong lòng.
Chiến Hàn Quân tán thưởng cậu: “Đúng vậy, có tiến bộ. Càng ngày càng nói nhiều hơn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...