Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười: “Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Đầu của Chiến Ánh Nguyệt vẫn còn dán trên cửa, Chiến Hàn Quân đẩy cô áy ra, không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách: “Em nên về nhà rồi”
Bọn trẻ nhìn xuyên qua khe hở của cửa, thấy mẹ đang ngồi trên giường, bọc một chiếc chăn màu trắng, giống như một người tuyết sống động vậy không hề động đậy.
Bọn trẻ lo lắng cho mẹ mình, lần lượt hỏi “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”
Chiến Hàn Quân đen mặt nói: “Rất tốt”
Hôm nay cô ở trước mặt anh kiêu ngạo như vậy, anh ôm một bụng tức không có chỗ trút giận, cuối cùng mới nghĩ ra cách này để trừng phạt cô.
Không ngờ anh còn chưa thành công, thì đã bị mấy con quỷ nhỉ này phá hoại chuyện tốt.
Người không tốt phải là anh mới đúng.
Rõ ràng bọn trẻ không tin lời anh lắm, chen chúc vào trong nhìn mẹ.
Chiến Hàn Quân dứt khoát mở hẳn cửa ra, Chiến Ánh Nguyệt dẫn theo bọn trẻ chạy vào trong.
“Mẹ ơi” Nhóm người Lạc Thanh An bò lên trên giường, ôm cổ mẹ chuẩn bị làm nũng.
Thì thấy trên cổ mẹ có vết hôn: “Mẹ ơi, mẹ bị bố cắn sao?”
Lạc Thanh An tức giận trừng bố.
Chiến Ánh Nguyệt nhìn thấy những vết hôn đó, thì nhất thời đã hiểu ra cái gì đó.
Lạc Thanh Du lại truyền cho Chiến Ánh Nguyệt một ánh mắt chỉ được hiểu không được nói ra, Chiến Ánh Nguyệt lập tức hiểu, kéo bọn trẻ chạy nhanh ra ngoài.
“Thanh An, chúng ta đi thôi.”
“Cháu không đi, bố là người xấu, bố cản mẹ đấy”
Chiến Ánh Nguyệt bất lực, chỉ có thể bế Lạc Thanh An chạy đi.
Khi đi qua người Chiến Hàn Quân, Chiến Ánh Nguyệt giơ ngón cái lên với anh: “Anh thật dũng mãnh”
Đợi sau khi Chiến Ánh Nguyệt dẫn bọn trẻ rời đi, Chiến Hàn Quân mới trở vào phòng, đóng cửa lại, trở lại bên giường.
Lạc Thanh Du hất chăn ra, nhanh chóng chạy xuống.
Nhưng Chiến Hàn Quân lại ôm cô vào lòng, cơ thể Lạc Thanh Du cứng đờ trong lòng anh.
Hôm nay biểu hiện của Chiến Hàn Quân thật sự không giống bình thường. Khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Không phải người phụ nữ anh hận nhất trên đời này chính là cô sao?
“Anh Quân, không yêu không thích”
Cơ thể cô run rẩy trong lòng anh, giọng nói cũng run lên Chiến Hàn Quân ôm cô, đặt cằm lên đầu.
Anh yêu em, Linh Trang.
Rất yêu rất yêu.
Chiến Hàn Quân nhắm mắt, im lặng nói thầm.
“Tôi sẽ thử tiếp nhận Thanh An” Anh nhẹ giọng nói.
Lạc Thanh Du ngước mắt kinh ngạc nhìn anh.
Cô nhìn thấy sự chân thành trong mắt Chiến Hàn Quân, trong lòng cô có một sự ấm áp không thể giải thích được: “Thật sao?”
“Có cô phải y dỗ đứa nhóc đó cho tốt. Để nó đừng có nhìn tôi bằng cặp mắt trắng dã đó nữa” Chiến Hàn Quân mở mắt ra, sự sắc bén lại xuất hiện.
Trong lòng Lạc Thanh Du không khỏi kinh sợ, không vui nói: “Nói đi nói lại, không phải anh có thành kiến với nó sao?”
“Đó là sự thật, không phải là thành kiến.
Lạc Thanh Du nói: “Trong mắt mọi người, Thanh An luôn là một đứa trẻ tốt bụng đáng yêu. Sao ở trong mắt anh, nó lại biến thành một ma đầu nhỏ rồi?”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy thì cô phải đi hỏi nó, tại sao trong mắt nó, tôi lại biến thành một ma đầu như vậy?”
“Anh hoàn toàn không thích nó” Lạc Thanh Du thê lương nói.
Chiến Hàn Quân cúi đầu không nói gì.
Anh thừa nhận quả thật sâu trong lòng anh không thích Lạc Thanh An.
Nhưng sao anh lại đi thích đứa con của một người đàn ông khác chứ?
Khả năng chịu đựng của anh hoàn toàn không lớn như vậy.
“Mặc dù tôi không thích, nhưng sau khi cô kết hôn với tôi, tôi sẽ cố gắng làm nghĩa vụ của một người bố dượng” Anh nói.
Lạc Thanh Du thở dài thườn thượt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...