Chiến Anh Nguyệt và Lạc Thanh An đến hoa viên Nhật Lịch, Chiến Ánh Nguyệt vội vàng đỗ xe bên đường, ôm Lạc Thanh An chạy vào bên trong.
Nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đang vui vẻ chơi đến trong vườn hoa, trái tim Chiến Ánh Nguyệt trầm xuống.
Lẽ nào anh vẫn chưa về sao?
Sao có thể được chứ, anh ấy lái xe nhanh như điên vậy, không thể nào chậm hơn mình được chứ?
Chiến Ánh Nguyệt hỏi Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng: “Quốc Việt, Thanh Tùng, bố mẹ của các cháu đã về chưa?”
“Rồi ạ” Hai cục cưng cùng nhau gật đầu.
Chiến Ánh Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, nếu đã về rồi, bọn trẻ vẫn có thể bĩnh tĩnh chơi dế được sao?
Lẽ nào bọn trẻ không thấy bố mẹ mình đang cãi nhau sao?
Chiến Ánh Nguyệt giảm hai con dế nát bét, Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt ngẩng đầu lên, lên án nhìn cô ấy: “Cô, cô lại bị điên cái gì vậy chứ? Sao lại giảm chết đế của bọn cháu chứ?”
Chiến Ánh Nguyệt nhỏ giọng trách mắng: “Bố mẹ của các cháu đang cãi nhau, quan hệ căng thẳng, mà hai đứa khốn kiếp các cháu không đi khuyên ngăn, còn ở đây chơi dế sao?”
Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt nhìn nhau, ánh mắt nghỉ ngờ nhìn về phía Lạc Thanh An: “Thanh An, bố mẹ thật sự đang cãi nhau sao?”
“Vâng”
Lạc Thanh An gật đầu: “Cãi nhau kinh lắm”
Lạc Thanh Tùng lập tức ném luôn lông đựng dế, co chân chạy vào trong nhà.
Chiến Quốc Việt cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tâng hai, trước phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, rất nhanh đã có bốn cái đầu của một lớn ba nhỏ vây quanh.
Trong phòng, quần áo của Lạc Thanh Du bị xé thành nhiều mảnh, vất lộn xộn trên mặt đất.
Tất cả sự ngang ngược trong xương cốt của Chiến Hàn Quân được anh kiềm chế đã tan thành mây khói.
Đầu óc anh trống rỗng.
Hai mắt trừng to như một con trâu.
Cơ thể dưới sự thử thách của tình yêu mà trở lên run rẩy.
“Lạc Thanh Du, anh cho em buông thả, nhưng không được động đến giới hạn của anh” Giọng nói ma quỷ đột nhiên đáng sợ vang lên.
“Giới hạn của anh là cái gì?” Cô nằm chặt lấy ga giường màu trắng, hỏi.
“Giới hạn của anh chính là không được trốn khỏi nhà”
Bên ngoài phòng, mấy người nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chiến Hàn Quân thì bắt đầu trở lên lo lắng.
Cửa đột nhiên bị đập một cái kinh thiên động địa.
Hai người trong phòng đang chuẩn bị bắt đầu động tác không thể miêu ta thì đột nhiên bị những người này làm ngắt quãng.
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt e thẹn thuần khiết của Lạc Thanh Du, muốn bỏ qua những phiền phức này mà tiếp tục bắt đầu, nhưng giọng nói của trẻ con như chướng khí mù mịt vang lên.
“Bố, bố không được bắt nạt mẹ”
“Chị dâu, nếu chị chưa chết thì nói một câu đi, đỡ làm em lo lắng”
Chiến Hàn Quân vô cùng tức giận: “Im miệng hết đi, cút ra xa một chút”
Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa.
Chiến Hàn Quân tiếp tục tiến lại gần nuốt chứng con mồi của mình.
Cửa lại vang lên một tiếng.
Lần này, hình như bọn trẻ đang sử dụng các loại dụng cụ khác nhau.
“Mẹ ơi đừng sợ, con đến cứu mẹ đây” Lạc Thanh An khóc lóc nói.
Lạc Thanh Du đẩy Chiến Hàn Quân ra: “Đừng dọa bọn trẻ nữa”
Sau đó quấn mình trong ga giường Chiến Hàn Quân rất bất lực.
Anh sải bước xuống giường, mặc quần áo vào, liếc nhìn Lạc Thanh Du đang quấn chặt ga giường, ánh mắt lộ ra ý cười nhẹ.
Anh đi đến tủ quần áo, lấy một bộ quần áo cỡ nhỏ đưa cho cô: “Mặc vào.”
Lạc Thanh Du nhìn quần áo của anh, mặt kháng cự.
“Em muốn đầu óc của bọn trẻ lại nghĩ ra những thứ không thích hợp với bọn trẻ sao?”
Chiến Hàn Quân hỏi.
Lạc Thanh Du lập tức ngoan ngoãn mặc quần áo của anh. Quần áo của anh vừa dài vừa to, giống như đang bọc trong ga trải giường vậy, nhưng phần trên cổ lại lộ ra, giống như đang mặc của mình vậy.
Chiến Hàn Quân thu dọn những mảnh vụn rách nát trên nền nhà, vất vào trong thùng, sau khi thu dọn xong xuôi mới đi ra mở cửa.
Trong tay bọn trẻ đang cầm đủ loại dụng cụ, dao làm bếp, cọc gỗ, thậm chí cả súng bắn tỉa đồ chơi.
Nhìn thấy bố quần áo chỉnh tề đứng trước mặt bọn chúng, bọn trẻ đều ngẩn ra tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...