Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Lạc Thanh Du sợ hãi bước đến bên cạnh Chiến Hàn Quân, nhẹ nhàng ngồi xuống Bạch Hoài An đột nhiên đứng dậy cúi mình trước Lạc Thanh Du: “Cô Thanh Du, tôi xin lỗi chuyện lần trước. Mong cô có thể tha thứ cho sự lỗ mãng kích động của tôi”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến ngây người nhìn Bạch Hoài An, trong đầu có chút mơ hồ.
Cô Hoài An cao cao tại thượng vậy mà lại nói xin lỗi cô sao?
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, chẳng lẽ là do anh dùng ảnh hưởng của Á Châu để gây sức ép với nhà họ Bạch, ép cô chủ này phải xin lỗi mình sao?
Khuôn mặt của Lạc Thanh Du ngay lập tức đỏ bừng.
Cô không muốn dựa vào đàn ông để có mặt mũi.
Tôn nghiêm và địa vị của cô đều phải được chính cô giành lại bằng chính thực lực của mình.
“Cô Hoài An, chuyện lần trước hãy để nó qua đi” Lạc Thanh Du nói.
Bạch Hoài An: “…”
Dễ dang tha thứ cho cô ta như vậy sao?
Cô ta mừng thầm, hừ, xem ra người phụ nữ này biết mình là bao nhiêu giá trị nên không làm khó dễ. Nếu hôm nay cô dám làm cô ta khó xử thì sau này cô ta sẽ không khiến cô được yên.
Bạch Hiểu Phong nhìn Chiến Hàn Quân, trực giác cho anh ta biết rằng Hoài An không xin lỗi tử tế thì sẽ không xong.
““Quỳ xuống”
Quả nhiên, Chiến Hàn Quân không định bỏ qua cho Bạch Hoài An dễ dàng như vậy.
Chỉ là cách nói chuyện tích chữ như vàng của anh lại làm Bạch Hoài An và Lạc Thanh Du đều hoảng sợ.
Rốt cuộc anh bắt ai phải quỳ?
Lạc Thanh Du đã quen sợ hãi, dứt khoát đứng lên Chiến Hàn Quân nhìn cô chăm chằm: “Cô muốn làm gì?”
Lạc Thanh Du giật mình, không phải bắt cô quỳ sao?
Cô lại chậm rãi ngồi lại.
Bạch Hoài An run rẩy quỳ trên mặt đất.
Chiến Hàn Quân giơ tay tát vào mặt Bạch Hoài An một cái.
Lập tức trên mặt Bạch Hoài An xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi, máu mũi chảy ròng.
“Lạc Thanh Du dễ bắt nạt, không có nghĩa là tôi dễ bắt nạt”
Chiến Hàn Quân đứng dậy, giơ chân định đá.
Lạc Thanh Du thấy tình hình không ổn, đột nhiên bật dậy, ôm chặt lấy Chiến Hàn Quân.
“Anh Quân, bỏ qua cho cô ấy nhé?”
Anh mà đá cú đá này thì sợ là tính mạng của Bạch Hoài An có thể không còn.
Suy cho cùng, Bạch Hoài An cũng là một người đáng thương theo đuổi tình yêu, tuy đáng ghét nhưng tội không đáng chết.
Bạch Hoài An ôm khuôn mặt nóng bừng, nước mắt như diều đứt dây.
Cái tát của Chiến Hàn Quân khiến cô ta hoàn toàn hiểu rằng bao lâu nay đều là cô ta đơn phương yêu Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân đối với cô ta chỉ có nhẫn tâm và vô cảm.
Chiến Hàn Quân oán giận nhìn vết sẹo trên trán Lạc Thanh Du: “Tránh ra.”
Lạc Thanh Du ôm chặt eo anh như bạch tuộc, cầu xin: ‘Anh Quân, bỏ qua cho cô ấy đi”
“Gô ta khiến cô mất đi khả năng sinh đẻ, cô có biết không?” Chiến Hàn Quân đau lòng.
Lạc Thanh Du không đau không ngứa: “Không sao, tôi đã có ba đứa con rồi. Sinh con đau như vậy, đời này tôi cũng không định sinh thêm nữa”
Chiến Hàn Quân nhìn người phụ nữ ôm chặt anh, bởi vì cô sợ anh nên bình thường luôn cách anh rất xa. Vừa rồi ngồi ở bên cạnh anh cũng là anh dịch dần về hướng bên cạnh.
Giờ phút này, đối với một người phụ nữ làm tổn thương mình, cô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, không thể tách rời anh.
Lạc Thanh Du nhận ra rằng tư thế của mình và Chiến Hàn Quân quá gần, liền nhanh chóng buông anh ra.
“Cút đi” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Bạch Hoài An đứng dậy, chật vật bỏ đi.
Bạch Hiểu Phong đuổi theo.
“Tại sao lại dễ dàng tha thứ cho cô ta?”
Chiến Hàn Quân hỏi.
Lạc Thanh Du có chút thương xót: “Cô ấy chỉ là một người đáng thương”
“Bạch Hoài An kiêu căng ngạo mạn, trong mắt cô lại rất đáng thương?” Chiến Hàn Quân khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...