Từ đó về sau, mỗi ngày Thanh Tùng đều trợ giúp Thanh An không biết mệt mỏi, từ việc thu nhặt dược liệu cho đến phân loại phơi nắng, rồi bưng trà rót nước cho Thanh An.
Thanh An cảm thấy thái độ của Thanh Tùng đối với cô có chuyển biến quá lớn, nhất thời cô hoài nghi Thanh Tùng đã biết thân phận của mình rồi.
Áp lực của Thanh An thoät cái đã ập tới.
Nhưng khi cô định bóng gió thăm dò Thanh Tùng thì Thanh Tùng lại khôn khéo xua đi lo ngại của cô.
“Bà đã cứu bố cháu, từ nay về sau bà cũng chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chiến.
Bà yên tâm đi, vì đại ân đại đức này, cháu với các chị em sau này sẽ thêm tôn kính bà.”
Thanh An thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu có thể nghĩ như vậy, tôi thật sự rất vui.” Thanh An nói.
Thanh Tùng nhìn Thanh An tuổi già sức yếu, trong lòng cậu rất khó chịu, bởi vì cậu cùng với Quốc Việt và Thanh An là sinh ba, cho nên tình cảm anh em càng thân thiết hơn, thậm chí cậu có thể cảm nhận được đau khổ của em gái mình.
Thanh Tùng luôn thay đổi cách thức để chọc cô bé vui vẻ: “Bà bà, y thuật của bà cao siêu vậy, hay là nhận cháu làm trò đi.
Cháu rất thông minh đó.”
Thanh An thật ra cũng từng nghĩ đến chuyện nhận học trò, nhưng học y cần phải dùng rất nhiều thao tác, phải nhận thức được rất nhiều dược liệu và phải chẩn đoán được bệnh trạng của người bệnh.
Những thứ này cũng không thể thực hiện trong một sớm một chiều được.
Mà cô vốn không biết mình còn có thể sống được bao lâu, chỉ sợ mình chết giữa chừng, dạy trò chỉ được nửa vời thì lại đánh mất cái sáng suốt của một người thầy.
Thanh An nói: “Tôi biết cậu rất thông minh, nhưng tôi hiện tại không đủ khả năng để dạy cho cậu.
Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ truyền dạy cho cậu.”
“Thanh Tùng thầm oán, nếu sau này em vượt qua kiếp nạn rồi, khi đó anh mới không thèm học em đâu.
Lúc này Diệp Phong đang cầm một con chim xinh đẹp đi tới.
Diệp Phong tặng con chim ấy cho Thanh An, hỏi: “Thích không? Tặng cho bà”
Thanh An nhận lấy, vui sướng không thôi.
“Thật xinh đẹp.”
Diệp Phong cười nói: “thấy cô đơn”
Thanh An không nhận ra được loài vật hoang này, tò mò hỏi: ” là loài chim gì?”
Thanh Tùng cũng không biết đây là chim gì, nhưng cậu lại bịa chuyện: “Cái này gọi là chim cổ đỏ, tượng trưng cho tình yêu, biểu tượng cho tính thiện lương của con người.”
“Có nó ở cùng với bà, sau này bà sẽ không ‘Đây Thanh Tùng nói xong thì đưa mắt lén nhìn Thanh An, thấy bên tai cô bé đỏ ửng.
Thanh Tùng hé miệng cười.
Diệp Phong cũng xấu hố đỏ mặt tránh đi.
Thanh An nghiêng mắt nhìn Thanh Tùng, nói: “Cậu bại hoại.”
Thanh Tùng cười nói: “Cháu người nói chỉ là vô tình, ai biết đâu người nghe lại cố tình nghe sai chứ.”
Thanh An lườm cậu một cái, nói: ‘Một lão già như tôi cũng không thành vấn đề gì, nhưng lời nói vui đùa đó của cậu không thích hợp đối với Diệp Phong.”
Thanh Tùng liếc nhìn Diệp Phong, bỗng nhiên nổi lên một kế sách, cậu vội đuổi theo.
“Anh Diệp Phong.” Thanh Tùng gọi.
Diệp Phong ngoái đầu nhìn lại, nghỉ ngờ nhìn Thanh Tùng: “Có việc Cánh tay dài của Thanh Tùng choàng qua bả vai Diệp Phong, nói: “Anh Diệp Phong, dạo gần đây Tuyết Giải Tiên bà bà thường hay thức đêm để luyện chế thuốc, rất là mệt nhọc.
Ý của bố em là để chúng ta thay phiên đến giúp đỡ bà vào buổi tối.
Anh Diệp Phong, đêm nay anh có thể tiên phong đi hỗ trợ không?”
Diệp Phong suy nghĩ một chút, gần đây Tuyết Giải Tiên bà bà chữa bệnh giúp Chiến Hàn Quốc, Oai Phong và Quan Minh Vũ, đúng là rất bận rộn.
Diệp Phong nói: “Không thành vấn đề.”
Thanh Tùng vui vẻ: “Vậy đi.
Cứ quyết định như vậy”
Thanh Tùng lại tìm đến chị gái Chu Khuê, lén lôi kéo cô ấy đến để hỏi: “Ở điện Quân Tình chúng ta có một loại thuốc chuyên dùng để bức cung tội phạm, cái loại thuốc mà ăn một chút là có thể khiến phạm nhân nói thật ấy.
Chị còn nhớ nó bào chế như thế nào không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...