Nghiêm Mặc Hàn ngồi trên tảng đá dưới tàng cây oán than: “Tuyết Giải Tiên bà bà kia, y thuật đúng là rất cao siêu.
Nhưng mà sao bà ấy lại đối xử đặc biệt với mấy người đàn ông trong nhà họ Chiến ta ấy nhỉ?
Hay là bở vì người nhà họ Chiến đẹp trai?”
Nghiêm Mặc Hàn võ vỗ miệng mình: “Phi, này thì nói lung tung.
Cẩn thận anh hai phạt chết mày.”
Thanh Tùng đứng thẳng người, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: vừa mới rồi cậu nói gì?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn quanh bốn phía, thấy Chiến Hàn Quốc và Chiến Quốc Việt không ở cạnh đây thì mới dám bao đồng.
“Cậu vừa nói Tuyết Giải Tiên bà bà đó y thuật rất cao siêu, nhưng sao lại âm hồn không tan với những người đàn ông của nhà họ Chiến?”
“Thanh Tùng bỗng nhiên nhảy xuống khỏi cây, lúc tiếp đất thì lộn nhào một vòng rồi đứng lên.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn cậu: “Làm gì cháu phản ứng lớn như vậy?”
Trong mắt của Thanh Tùng có một sự hoài nghỉ rất lớn.
Trước kia sơ ý nên không có để tâm chú ý tới Tuyết Giải Tiên bà bà kia, bây giờ nghe Nghiêm Mặc Hàn nói thế mới như bừng tỉnh mộng.
Thanh Tùng cảm nhận được sự đặc biệt của Tuyết Giải Tiên bà bà này, sau đó liền để tâm xem xét nó đặc biệt như thế nào.
Tiếp đó, trong đầu dần xâu chuỗi tất cả những thông tin quan trọng lại với nhau.
Tuyết Giải Tiên bà bà có y thuật cao siêu, rất quan tâm đến bố, hơn nữa bà ấy còn già rất nhanh…
Bỗng nhiên Thanh Tùng cảm giác như hô hấp có hơi khó khăn, cậu yếu ớt gọi một tiếng: “Cậu.”
Nghiêm Mặc Hàn thấy cậu lảo đảo thì vội tiến đến đỡ: “Cháu lại làm sao rồi?”
Thanh Tùng bỗng nhiên nằm lấy tay Nghiêm Mặc Hàn, nghiêm nghị cảnh cáo anh ta: “Sau này không cho phép cậu nói xấu bà bà”
Nghiêm Mặc Hàn hoàn toàn ngạc nhiên.
Anh ta sờ sờ trán Thanh Tùng, hoang mang nói: “Xong rồi xong rồi, lại thêm một người bị trúng tà.”
Thanh Tùng mặc kệ anh ta, cậu lập tức chạy tới chỗ của Lạc Thanh An.
Đi đến cửa động, Thanh Tùng không có lập tức đi vào mà trốn ở bên ngoài lắng nghe Quốc Việt và Thanh An nói chuyện.
Thanh An khóc lóc cầu xin chiến túc: ‘Anh, chuyện của em anh đừng nói cho mọi người.
Anh giữ lại thể diện cho em để em thong thả đi hết đoạn đường cuối này”
Chiến Quốc Việt rơi lệ, sau đó nghẹn ngào nói: “Chưa đến thời khắc cuối cùng, đừng bỏ cuộc”
“Em hứa với anh, em sẽ không buông bỏ chính mình.
Nhưng mà anh cũng phải hứa với em, không được cho bọn họ biết thân phận của em!
“Được.
Đây là ước định giữa chúng ta”’ Hai anh em, giơ tay xin thề Thanh Tùng nhìn hay bàn tay họ úp vào nhau, nhớ tới đây là một động tác thường làm từ thuở nhỏ của bọn họ, lúc này nước mắt đã nhịn không được nữa.
Nhưng cậu chỉ lặng lẽ lau nước mắt chứ vẫn không có đi vào.
Nếu như Thanh An không muốn để nhiều người biết được thân phận của mình, vậy cậu liền giúp cô bé nói dối vậy.
“Thanh Tùng rời khỏi động của Thanh An, lúc đi ngang qua chỗ Chiến Hàn Quốc, Thanh Tùng ngơ ngác đi vào.
Trước đây không hiểu sao bố lại yêu thích bà bà như vậy, bây giờ đã biết rồi nhưng trong lòng Thanh Tùng cũng không cách nào khuây khỏa được.
Thanh An mười tám tuổi, mang dung mạo của một cụ bà tám mươi tuổi.
Mỗi ngày bố phải đối mặt với gương mặt già nua của con gái mình, trái tim của ông ấy nhất định sẽ đau như cắt.
“Bố” Thanh Tùng cố gắng nặn ra một nụ cười tươi với Chiến Hàn Quốc.
Cơ thể Chiến Hàn Quốc đã khôi phục ít nhiều, ý thức rõ ràng.
Nhưng dù độc đã được giải trừ thì tình trạng thương tích trên người vẫn chưa hoàn toàn khỏi hắn, cho nên vẫn còn khá suy yếu.
Anh nằm trên giường đá, vẻ mặt đau buồn nhìn Thanh Tùng, căn dặn: “Thanh Tùng, bà bà rất vất vả, con và mấy chị em phải chia sẻ bớt cho bà ấy”
*Vâng” Thanh Tùng đáp.
Chiến Hàn Quốc kinh ngạc, thái độ của Thanh Tùng đối với Thanh An sao tự dưng chuyển biến như thế?
Trong lòng anh đã đoán được vài phần, có lẽ Thanh Tùng đã biết thân phận của Thanh An.
Nhưng đối với Chiến Hàn Quốc mà nói, lúc này chuyện quan trọng nhất không phải là nhận ra được Thanh An, mà là con bé phải tự cứu lấy chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...