Diệp Phong nói với giọng rất kiên địnl quyết như thể thiêu thân lao vào lửa.
Bây giờ tôi cũng nguyện ý vì cô ấy mà kiên quyết như thiêu thân lao vào lửa một lần”
Lạc Thanh An nghe nhưng trong lòng như nghẹn lại, anh Diệp Phong của cô không thể buông bỏ cô ấy, tuy rằng tình cảm này khiến cô cảm động, nhưng thứ tình cảm này sẽ được định sẵn sẽ theo anh đến tận lúc già, Lạc Thanh An không thể chịu nổi việc anh Diệp Phong phải sống cô độc một mình.
Cô cuối cùng chỉ đơn giản tàn nhãn mà nói: “Diệp Phong, cậu đã không gặp cô ấy nhiều năm như vậy, có lẽ cô ấy đã không còn là cô gái xinh đẹp rạng ngời tỏa nắng trong lòng anh nữa, có lẽ cô ấy đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, trôi theo dòng đời, trở thành bớt kiên trì… Nếu đợi cô ấy mấy năm mà không đợi được thì cậu cứ từ bỏ.
“
Diệp Phong nói: “Tôi có thể từ bỏ, trừ phi cô ấy nói trực tiếp với tôi.”
Lạc Thanh An đau lòng nhắm mắt lại.
Cô cũng đã nói trực tiếp nói với anh.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, gió thổi ào ào, căn nhà hướng dương cũng bắt đầu rung chuyển.
Lạc Thanh An lo lắng: “Như thế này thì phải làm sao?”
“Hồi đó cô ấy vì tôi, mà kiên Diệp Phong bình tĩnh nói: ‘Bà lão chỉ cần lo việc nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
Nhà này đã được nối lại với nhau không dễ sụp đổ như vậy” Diệp Phong nói xong liền đi tới trên tường, kéo toàn bộ căn nhà đang ngả nghiêng lùi vào xa bằng một tay.
Lúc sau anh ngồi bất động đó, nhưng tay anh vẫn luôn giữ chặt ngôi nhà hướng dương.
Lúc này mưa to gió lớn dường như không ảnh hưởng gì đến ngôi nhà hướng dương nhỏ, trong lòng Lạc Thanh An cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi “Bà lão, bà ngủ đi” Diệp Phong xoay người lại rất nhã nhặn.
Lạc Thanh An nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm người mình yêu.
Mỗi khi cô gặp phải tình huống gì nguy cấp, Diệp Phong đều sẽ che chở cô một cách vững chãi như núi xanh, bất di bất dịch.
Anh cho cô cảm giác an toàn.
Thật đáng tiếc khi Diệp Phong là một người đàn ông tốt như vậy, nhưng anh lại không thể mãi mãi bảo vệ cô.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng.
Gió ngừng, mưa tạnh.
Nắng ấm rực rỡ.
Lúc Lạc Thanh An tỉnh lại đã thấy Diệp Phong cuộn mình trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh An đắp chiếc chăn mỏng cô đang đắp lên người cho anh thì nghe thấy Diệp Phong gọi tên mình.
“Lạc Thanh An.
Thứ lõi cho anh, anh sai rồi.”
Lạc Thanh An sững sờ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống ròng ròng.
“Anh Diệp Phong, anh thực sự rất tốt, chỉ là chúng ta có duyên mà không có phận.” Lạc Thanh An nghẹn ngào nói Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, Diệp Phong đột nhiên nầm lấy tay cô, áp lên mặt anh âu yếm, miệng lấm bẩm: “Lạc Thanh An, em đừng buồn.
Anh Diệp Phong không yêu những cô gái khác.
Thật sự, anh chưa bao giờ yêu cô ấy… Anh chỉ là đang chạy trốn em, anh là đồ nhát gan…”
Nước mắt của Lạc Thanh An không ngừng tuôn ra.
“Anh Diệp Phong, anh không phải kẻ hèn nhát.
Anh là anh hùng trong lòng em”
Lúc đó Lạc Thanh An còn nhỏ, không biết gì, bây giờ cô đã là người lớn, cô cũng đã nghe nói qua vài trường hợp về những vụ án ấu dâm, lúc đó cô mới chợt nhận ra anh Diệp Phong kiên quyết từ chối cô như vậy để bảo vệ cô.
Anh ấy có trái tim trong sáng và là một người đàn ông lịch lãm, ngay cả khi rất thích cô, anh ấy cũng vẫn phải cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
.
truyện ngôn tình
Anh Diệp Phong là một quý ông thanh cao lịch lãm.
Lạc Thanh An không bao giờ hối hận, cả đời này cô đã yêu anh Diệp Phong của mình Ngược lại, cô cảm thấy rất tự hào.
Nước mắt của cô vô tình nhỏ trên mặt Diệp Phong, làm anh giật mình tỉnh lại.
Nhìn thấy tay Lạc Thanh An đang đặt trên mặt mình, trong mắt Diệp Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lạc Thanh An cũng căng thẳng, bất an…
Cô muốn rút tay về, nhưng sau đó lại cảm thấy như vật lại càng tỏ ra mình đang che giấu điều gì đó.
Lạc Thanh An cuối cùng lại chỉ đơn giản là cười một với anh, cởi mở nói: “Diệp Phong, tối hôm qua cậu lại hắt hơi liên tục, tôi lo cậu bị cảm.
Cho nên tôi muốn đi kiếm tra cho cậu…
Diệp Phong ngồi dậy, cười nói: “Vậy thì bà kiểm tra đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...