Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Lạc Thanh Du lại vì trợ giúp Nghiêm Mặc Hàn gây dựng sự nghiệp mà hạ quyết tâm giơ kiếm chém hoa đào, muốn cắt đứt quan hệ với anh.
“Lạc Thanh Du, cô phải nghĩ cho kĩ, nếu rời khỏi nhà họ Chiến thì cô không thể nhìn thấy con trai mình nữa đâu” Chiến Hàn Quân uy hiếp cô.
Những giọt nước mắt mà Lạc Thanh Du cố hết sức kìm nén đã trào ra khỏi hốc mắt, tâm trạng của cô bây giờ rối như tơ vò.
€ô có lỗi với anh trai mình, có lỗi với ông nội, giờ phút này trong đầu Lạc Thanh Du chỉ nghĩ đến việc bù đắp lại vết thương mà mình gây ra cho nhà họ Nghiêm mà thôi Cô ấm ức nói: “Chuyện này không phải hợp với ý anh hay sao?”
Tâm trạng sung sướng đắc ý khi được xem trò hay của Chiến Hàn Quân ban nấy vì câu nói này của cô mà biến thành một trận lôi đình, anh cả giận nói: “Vì một công việc rách nát mà ngay cả con trai cô cũng không cần nữa có phải không?”
Lạc Thanh Du nhìn anh nước mắt giàn giua: “Tôi muốn con trai thì anh sẽ cho tôi sao? Tôi muốn tranh giành con với anh, kết cục cuối cùng còn không phải là thất bại hay sao. Chi bằng buông tay sớm một chút, làm những việc có nghĩa thì hơn”
Những lời chì chiết của Chiến Hàn Quân đều bị nuốt xuống khi anh nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng đầy đau đớn của cô.
Anh biết cô đau khổ trong lòng. Nhìn Nghiêm Thị lụi bại đến bước này, cô không thể không trách bản thân.
Nếu như anh cản trở cô muốn trợ giúp Nghiêm Thị thì lại chỉ càng khiến cô thêm đau khổ mà thôi.
Nhưng Nghiêm Mặc Hàn không hề có chút cảm động nào với ý tốt của cô, Phương Tuấn Ngọc ở bên cạnh còn thêm mắm thêm muối: “Lạc Thanh Du, cô nghe thấy chưa? Cô bị tổng giám đốc Hàn sa thải rồi. Liên quan đến chuyện tiền lương ứng trước hai năm của cô, dựa theo hợp đồng pháp luật quy định thì chúng tôi chỉ có thể trả cho cô ba tháng tiền lương. Số tiền còn lại mong cô lập tức trả lại cho chúng tôi.”
Chiến Hàn Quân phán chắc nịch: “Anh yên tâm, tôi sẽ bồi thường gấp mười lần cho các người”
Phương Tuấn Ngọc cười đến là vui vẻ, nói: “Cậu Chiến này, đừng nói anh trả gấp mười lần, kể cả trăm lần hay nghìn lần chúng tôi cũng sẽ vui vẻ mà nhận”
Trong lòng anh ta chửi thầm, mối hời thế này thì sao lại không lấy.
Chiến Hàn Quân giơ tay về phía Lạc Thanh Du: “Đi theo tôi.”
Nhưng Lạc Thanh Du lại giận dữ trừng mắt với anh, trong con ngươi đỏ bừng lộ ra chút oán hận.
Lúc này đây hẳn là cô giận anh lắm, nhưng lại càng giận mình hơn.
Nếu không phải vì cô si mê anh thì cũng sẽ không chạy đến thủ đô ngàn dặm xa xôi để tìm anh, lại càng không xảy ra vụ tai nạn xe kia.
Nếu cô không chết thì ông nội vẫn sẽ khỏe mạnh, nhà họ Nghiêm cũng sẽ không lao đao xuống dốc, Mặc Hàn cũng sẽ không phải chật vật gây dựng sự nghiệp.
Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du, hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt tức giận trẻ con đế, vò cô tàn nhãn như thế nào thì cô cũng chưa thế của cô. Trước kia cho dù anh có dày bao giờ lộ ra ánh mắt oán hận anh.
Xem ra hôm nay anh đã chọc giận cô thật Bởi vì anh xuất hiện cho nên động vật đơn bào Nghiêm Mặc Hàn mới sa thải cô, cho nên lòng cô buồn rười rượi.
“Cô muốn ở lại đó đến thế sao?” Chiến Hàn Quân bực bội hỏi Lạc Thanh Du.
Đời này anh là người chưa từng cúi đầu trước người khác, nhưng trái tim lại dao động đến ngớ ngẩn khi nhìn thấy cô nước mắt tùm lum, bỗng dưng anh lại cảm thấy, cho dù có phải buông bỏ tôn nghiêm kiêu ngạo cũng phải hoàn thành yêu cầu của cô.
Lạc Thanh Du gật đầu, Chiến Hàn Quân hơi xuống nước, hòa hoãn nói với Nghiêm Mặc Hàn: “Giữ lại cô ấy thì anh không lỗ đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi nổi điên với Chiến Hàn Quân: “Tôi không thèm!”
Chiến Hàn Quân nhảm mắt, hai anh em này thật khó hầu hạ.
“Ngày mai tôi sẽ mua lại Mặc Đinh rồi để anh làm tổng giám đốc, thế có được không?”
Ý tứ nịnh nọt Lạc Thanh Du của Chiến Hàn Quân quá rõ ràng.
Nhưng lại khiến Nghiêm Mặc Hàn nổi cơn tam bàn Tôi tình nguyện để Mặc Đinh đóng cửa phá sản còn hơn là đồng ý bị cậu mua lại”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...