Thiên Lũng Là một mảnh lĩnh vực thần kỳ, nơi này có vô số kì trân dị thảo, có núi đồi, cũng có thảo nguyên đồng bằng.
Có thực vật phong phú, cũng có bãi sa mạc hoang vu.
Sau khi bảo bối Thanh An lặn lội dài đảng đẳng, rốt cuộc tới được quê hương của Bác Danh.
Giống hệt phong cảnh trong sách miêu tả.
Non xanh nước biết, hoa hướng dương ngập lối.
Bảo bối Thanh An mừng rơi nước mắt, cô ấy chậm rãi mở túi ra, run rẩy lấy ra hũ tro cốt của Bác Danh và ông nội.
Nhưng mà lúc thật sự muốn tạm biệt Bác Danh và ông nội, trong lòng bảo bối Thanh An bỗng nhiên dâng lên sự sợ hãi to lớn.
Cô ấy ôm thật chặt hũ tro cốt, nghẹn ngào khóc rống lên.
“Ngài Bác Danh, ông nội…”
Đó là lời tạm biệt bi hùng, Thanh Hòa đỏ mắt liếc nhìn Bảo bối Thanh An, cậu bèn yên lặng đi tới bên cạnh.
Cậu để lại không gian yên tĩnh cho bảo bối Thanh An, để bảo bối Thanh An có thể yên tâm chào tạm biệt với vợ chồng Bác Danh.
Bảo bối Thanh An khóc đến đau lòng muốn chết: “Bà nội Bác Danh, đời này của bà làm nghề y cứu người, chăm sóc người bị thương, mang đến vô vàn tia sáng cho người khác.
Nhưng bản thân bà lại chết thảm như vậy.
Bà là một ngọn nến, ngọn nến cháy hết, tim đèn thành tro thì những giọt lệ mới khô.
Chiếu sáng người khác, thiêu đốt bản thân”
“Bảo bối Thanh An ghi nhớ lời di huấn của bà, đời người mặc dù ngắn ngủi, bảo bối Thanh An đều cố gắng dùng sức lực ít ỏi của mình chăm sóc người bị thương.
Bà nội, đáng tiếc bệnh già yếu của cháu càng lúc càng nghiêm trọng, cháu đã càng lúc càng lực bất tòng tâm.
Cơ năng cơ thể của cháu sắp hỏng hết vì chứng bệnh già yếu, cháu nghĩ cháu sắp đến gặp bà rồi”
Thanh Hòa nghe được câu này, bỗng nhiên kích động đi tới nói: “Chị bảo bối Thanh An, sao chị có thể từ bỏ hy vọng sống sót? Chị không thể chết, chị là bác sĩ tốt nhất em từng gặp, Thanh Hòa em không phải người lương tỉ nhưng chị lương thiện cảm hoá em.
Chị còn sống thì sẽ có vô số người hưởng lợi từ chị”
Bảo bối Thanh An kinh ngạc liếc nhìn Thanh Hòa, chế nhạo nói: “Đứa nhỏ em nói hươu nói vượn gì đấy? Sao em không phải người thiện, em là người hiền lành nhất chị từng gặp”
Bảo bối Thanh An nghĩ đến đại nạn của sắp tới, mà Thanh Hòa tuổi nhỏ, không chốn nương tựa, cô ấy bèn muốn trù tính tương lai cho Thanh Hòa.
“Thanh Hòa, em đi đi.
Tương lai của chị là trở nên già đi, là cái chết.
Mà tương lai của em hẳn nên là mạnh mẽ phấn chấn tỉnh thần”
“Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta mỗi người một ngả”
Thanh Hòa biết bảo bối Thanh An vốn không thể rời khỏi mình, cô ấy làm ra quyết định như vậy đơn giản chính là suy nghĩ cho tiền đồ của cậu.
Thanh Hòa tức giận nói: “Chị bảo bối Thanh An, chị và em cùng chung tay dắt nhau trải qua thời gian dài như vậy, trong mắt em, chúng ta không phải người thân nhưng hơn cả người thân.
Lúc chị khó khăn nhất, sao em có thể vứt bỏ chị mà đi?”
Bảo bối Thanh An nức nở nói: “Thanh Hòa, chị biết em là người có lòng hiệp nghĩa.
Nhưng em có thể chừa chút mặt mũi cho chị không?
Đoạn đường cuối cùng của cuộc đời chị, chị muốn một mình đối mặt”
“Em đừng lo lắng cho chị, chị tới ruộng hoa hướng dương, cũng chưa từng nghĩ rời khỏi nơi này.
Nơi này rất xinh đẹp, rất rực r, giống như tín ngưỡng tinh thần của ngài Bác Danh.
Chị nghĩ người chết ở đây, kiếp sau đầu thai vẫn ở đây, chị muốn được người hoa hướng dương nuôi dưỡng, nhất định sẽ vô cùng sáng chói và lương thiện”
Thanh Hòa liếc nhìn hoa hướng dương, từng đoá hoa hướng dương một giống như từng gương mặt tươi cười, tựa như có thể chữa trị vết thương của con người.
Thanh Hòa bỗng nhiên nói: “Những kẻ xấu tay nhuốm đầy máu kia càng nên ở lại đây rửa sạch tâm hồn.
Chị bảo bối Thanh An, em quyết định không đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...