Thanh Hòa đùa dai nói: “Không, phòng thí nghiệm của ngài Bác Danh nổ rồi, không còn ai sống sót, khả năng rất lớn là bấy cũng chết trong đó Thanh Hòa nói xong, cả Thiền Đoàn Qủy Ảnh như muốn nổ tung rồi.
“Tại sao lại như thế?”
Chiến Quốc Việt run rẩy đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ bi thương khó mà che giấu được.
Diệp Phong càng không cách nào chấp nhận được tin dữ này, anh ta điên cuồng gào thét lên: “Không thể nào, em ấy sẽ không chết đâu, em ấy sẽ không chết đâu.”
Bảo bối Thanh An tức giận trừng mắt nhìn Thanh Hòa một cái, trách cứ cậu đùa giỡn quá trớn.
Nhìn thấy Chiến Quốc Việt và Diệp Phong vì cái “Chết” Của mình mà trở nên bi thương vô cùng, bảo bối Thanh An nhanh chóng bổ sung cách cứu giản nói: “Mọi người đừng tin lời cháu của tôi nói, cậu ta chỉ nghe lời đồn thôi, thật sự, chúng tôi cũng không phải là người Long Bảo, có nghe nói qua truyền thuyết về nhà Bác Danh, những gì cháu trai của tôi nói cũng chỉ là một trong số các phiên bản tin đồn thôi.”
Thanh Hòa cười nhưng lại không lên tiếng.
Chiến Quốc Việt lảo đảo lắc lư đi đến trước mặt của bảo bối Thanh An hỏi nói: “Bà cụ đã nghe qua những truyền thuyết đó ư?”
Bảo bối Thanh An nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Tôi nghe nói, y thuật của dòng tộc Bác Danh rất tinh thông, đệ tử của bà ấy tùy là con trẻ, nhưng lại được Bác Danh truyền hết kỹ năng của cả đời mình, cho nên khi kẻ địch uy hiếp Bác Danh giao ra bí thuật, Bác Danh đã cho nổ tung phòng thí nghiệm, nhưng mà để tử của bà ấy lại có thể trốn thoát được”
Diệp Phong nghĩ bảo bối Thanh An đơn thuần, lắc đầu đau khổ nói: “Cô ấy trải đời ít, chưa có kinh nghiệm trốn thoát khi gặp tình huống hiểm ác, thì làm sao có thể trốn thoát được sự truy sát của Độc Giả?”
Trong mắt của Diệp Phong, bảo bối Thanh An mãi mãi là cô nhóc không lớn.
Bảo bối Thanh An cạn lời nhìn Thanh Hòa, cô là tự khoe khoang mình giỏi, Thanh Hòa lại tự mình bôi đen mình, hiển nhiên khiến người †a nghĩ cuộc sống của cô ấy thật chênh vênh.
Hơn nữa, Thanh Hòa sau khi khỏi bệnh trở nên thanh tu đẹp trai, so với thằng nhóc da vang ốm yếu lúc đâu đã hoàn toàn không giống nhau, đâu có giống phân trâu.
Diệp Phong nghe thấy bảo bối Thanh An hẹn hò yêu đương, trong lòng bỗng nhiên như bị ai đó khóe một cái lỗ, trở nên trống rỗng.
“Nói thế, cô ấy thật vẫn còn sống trên đời?” Diệp Phong nói.
Đây cũng là cái may trong cái rủi.
Bảo bối Thanh An nói: “Còn sống, cô nhóc đó người đẹp lòng dạ lại lương thiện, sao có thể dễ dàng chết vậy được”
Thấy trạng thái của Diệp Phong thất thương, bảo bối Thanh An có ý thăm dò nói: “Cho hỏi ngài đây, cậu là gì của cô nhóc ấy? Hình như cậu rất quan tâm đến cô nhóc”
Diệp Phong nói: “Không giấu bà cụ, tôi là anh trai của cô ấy”
Bảo bối Thanh An trợn mắt nhìn Chiến Quốc Việt đang hồn bay phách lạc, cố ý giả bộ điếc: “Cậu nói cái gì? Cậu nói cậu là anh trai ruột của cô nhóc đó sao, hay là anh kết nuôi? Cậu nói lại một lần xem, tôi không nghe rõ.”
Diệp Phong hơ hốt hoảng, né tránh ánh mắt của bảo bối Thanh An nói: “Bà cụ, bà hỏi nhiều quá Bảo bối Thanh An cười nói: “Chu cha, cậu đừng có xấu hổ, tôi thấy cậu anh tuấn đẹp trai, đoán chắc là người giỏi trong loài người, phối đôi cùng với để tự của thần y cũng xứng là một nhân duyên đẹp.”
Thanh Hòa bĩu môi cười.
Len lén nói với bảo bối Thanh An: “Bà cụ, hôm nay bà nói quá nhiều rồi, nói nhiều dễ bị lộ”.