Thanh Hòa nói: “Đàn ông nhà họ Chiến mấy người đều là quân tử khiêm tốn.
Chiến Quốc Việt sẽ không nhìn chắm chằm mặt con gái lâu như vậy, nếu bà hơi hoá trang một chút, anh ta tất nhiên sẽ không nhận ra bà”
Bảo bối Thanh An nói: “Con nói đúng, mặt của bà đã không nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ nữa, chỉ là đôi mắt này mơ hồ lộ ra dáng vẻ còn bé.
Chỉ cần bà hơi trang điểm đôi mắt một chút, bọn họ khẳng định không nhận ra bà”
Bảo bối Thanh An vừa nói vừa lấy ra chút thuốc bột có màu sắc từ trong túi quần áo.
Lợi dụng chúng để hoá trang, bảo bối Thanh An rất nhanh đã che đi hình dáng con mắt lúc đầu.
Thanh Hòa nói: “Bà đây quả thực là biến mục nát thành thần kỳ.
Như vậy bọn họ tuyệt đối không nhận ra bà”
Bảo bối Thanh An vui mừng, giống như đeo mặt nạ trên gương mặt, che lấp thân phận của cô ấy.
Bảo bối Thanh An ngay lập tức.
không còn là bảo bối Thanh An nữa.
Cô ấy yên tâm to gan đi về phía Chiến Quốc Việt bọn họ.
Xa xa, Chiến Quốc Việt nhìn thấy Thanh Hòa đỡ một bà lão tập tễnh bước đến.
Ánh mắt chim ưng xinh đẹp chìm xuống, cậu đẩy Diệp.
Phong bên cạnh nói: “Anh thấy bà già kia không?”
Diệp Phong cũng dõi theo ánh mắt Chiến Quốc Việt nhìn sang, cậu ta nhìn thấy một bà già tóc bạc gương mặt tái nhợt, đi đường tập tễnh, còng lưng đi tới.
Diệp Phong híp mắt lại, cảnh giác nói: “Tuổi lớn như vậy, ngay cả đi đường cũng không nổi, khẳng định không leo lên ngọn núi cao như vậy được.
Bà lão này hẳn là người địa phương”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Người địa phương nơi này đầy thù hận với chúng ta, các cậu đề phòng cao một chút”
“Vâng”
Lúc này Thanh Hòa và bảo bối Thanh An đã đi tới trước mặt Chiến Quốc Việt, ánh mắt bảo bối Thanh An chột dạ lấp loé từ trên người Chiến Quốc Việt liếc sang Diệp Phong, khuôn mặt quen thuộc đã lâu, khiến nhịp tim của bảo bối Thanh An nhanh chóng gia tăng.
Thanh Hòa chủ động giới thiệu nói: “Đây là bà tôi, bà ấy tên Tuyết Giải Tiên”
Chiến Quốc Việt cảm thấy hoang mang, giọng địa phương nghe rõ, cậu ta rõ ràng cũng không phải người của Thiên Lũng.
Bà lão này theo lý cũng không phải người địa phương, nhưng bà ấy làm sao bôn ba lên dãy núi còn cao hơn mặt biển như vậy?
Diệp Phong nói: “Bà Tuyết Giải Tiên là người địa phương?”
Bảo bối Thanh An bỗng nhiên ho khan.
Anh Diệp Phong gọi cô ấy là bà, vai vế này gần như nháy mắt tiêu diệt mất ảo tưởng của cô ấy với Thanh Hòa “Tôi à, quả thực không phải người địa phương”
“Độ cao cao hơn mặt biển như vậy, bà Tuyết Giải Tiên làm sao leo lên?” Diệp Phong hỏi.
Bảo bối Thanh An im lặng, sau đó vô cùng thành thật nói với Diệp Phong: “Đương nhiên dùng hai chân bò lên.
Đương nhiên tình cờ gặp chỗ dốc đứng cũng sẽ dùng tay để hỗ trợ”
Mắt Diệp Phong trợn tròn.
mắt chim ưng của Diệp Phong khoá chặt trên mặt cô ấy, vô cùng có lòng cảnh giác.
Bảo bối Thanh An vươn tay, nhẹ nắm lấy tay Diệp Phong, bắt mạch cho cậu ta.
Diệp Phong lại trừng trừng nhìn cô ấy chăm chú, chỉ cần vẻ mặt bảo bối Thanh An có chút thay đổi, Diệp Phong tất nhiên sẽ đánh đòn phủ đầu Bảo bối Thanh An dưới cái nhìn của cậu ta, căng thẳng đến nỗi đứng núi này trông núi nọ.
“Độc tố trong người vẫn còn ngoài da, có thể thi châm”
Bảo bối Thanh An nói xong, Thanh Hòa ngay lập tức đưa một cây châm lên cho cô ấy..