Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Thanh Hòa nói: Sau khi gặp Diệp Phong, nội tâm tĩnh lặng của bảo bối Thanh An lại một lần nổi lên.
Ký ức nhiều năm trước được cất giữ ở trong lòng, hôm nay giống như chiếc cửa bị phá hỏng tất cả ký ức đều hiện về.
Vẫn nhớ rằng năm ấy cô tám tuổi, cuối cùng cha cô buộc phải đoạn tuyệt với mẹ cô, còn đem hai người anh trai gửi đi, đó là năm cô được giao cho anh Diệp Phong…
Anh Diệp Phong một mình chiến đấu đánh lại các quần hùng, đem cô từ trong tay họ cứu ra, cả người đều bị thương và đang hấp hối.
Ngay cả trong bệnh viện, khi phải đối đầu với cái chết từ đầu đến cuối anh vân không hề buông tay cô.
Trong những năm đó, sức khỏe của mẹ không tốt.
Anh Diệp Phong vừa là cha vừa là anh trai chăm sóc chu đáo cho cô.
Lúc đó, mặc dù cô còn nhỏ nhưng đã nảy sinh ra thứ tình yêu ngây thơ.
Lúc đó, cô đã thề cả đời này phải gả cho anh Diệp Phong.
Tuy nhiên, anh Diệp Phong không thể thay đổi vai trò của cha và anh trai, không có cách nào chấp nhận tình cảm của cô.
Lúc đó, bảo bối Thanh An cho rằng đợi cô lớn lên sau khi đã trở thành một cô gái trẻ trung, anh Diệp Phong sẽ bị tình cảm trung thành không thay đổi của cô làm cảm động.
Nhưng ai biết được thế sự khó lường.
Bảo bối Thanh An đưa tay ra và nhìn thấy những vết nhăn dày đặc trên làn da tay của cô, hai mắt ngấn lệ lã chã rơi.
Bảo bối Thanh An nói với Thanh Hòa: “Bà không phải là không muốn nhìn thấy anh ấy, chỉ là bà biết rằng gặp anh ấy thì bà chỉ thêm phiền lòng.
Thứ nhất anh ấy sẽ không yêu bà, thứ hai bà cũng hy vọng rằng trong trái tim anh ấy vẫn lưu giữ dáng vẻ những năm tháng vui vẻ của bảo bối Thanh An.
Thanh Hòa nhìn mây đen trên bầu trời nói: “Con biết, yêu một người mà không thể đến gần thì đó sẽ là sự hối tiếc vô cùng lớn”
Bảo bối Thanh An đứng lên, dường như quyết tâm sẽ không gặp mặt Diệp Phong nữa.
Kiên quyết đoạn tuyệt nói: “Đi thôi.”
Thanh Hòa nâng tay của cô ấy và bước về phía trước.
Tuy nhiên, vừa đi qua được một đoạn đường vòng thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm người ngồi trong ngọn núi.
Thanh Hòa cười nói: “Bà Bà, duyên phận của bà và anh ấy vẫn chưa hết”
Bảo bối Thanh An tập trung nhìn vào mới phát hiện ra anh Chiến Quốc Việt và Thiên Đoàn Qủy Ảnh.
Thì ra vừa rồi là Chiến Quốc Việt và Thiên Đoàn Qủy Ảnh chiến đấu với quân địch, mặc dù bọn họ võ công lợi hại, tắm máu cho đám người và ngựa đó.
Nhưng những người nhân gia là cao thủ dùng độc, khi đi trên đường tứ chỉ sẽ rã rời không còn sức lực.
Chiến Quốc Việt liền hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Vốn định nhờ bác sĩ kiểm tra loại chất độc cho bọn họ, ai ngờ là chưa gặp bao giờ gặp loại độc này nên bác sĩ cũng bất lực bó tay.
Lúc này, đám người của Chiến Quốc Việt và Diệp Phong có kêu trời không thấu kêu đất không linh.
Thanh Hòa trêu đùa nói: “Bà bà, họ dường như bị trúng độc rồi.
Bà sẽ không khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Bảo bối Thanh An nói: “Thanh Hòa, con đi chẩn đoán bệnh cho bọn họ, nếu con đã nắm chắc cách giải độc thì con hãy giải độc giúp cho bọn họ.
Nếu con chưa giải được độc thì hãy đem kết luận nói với bà, bà sẽ dạy con giải”
Cái này nhất định không được để lộ ra.
Thanh Hòa rất tiếc đối với quyết định của bảo bối Thanh An, chậc lưỡi nói: “Điều đáng tiếc nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi, người yêu thương nhất ở ngay bên cạnh nhưng lại không thể ra ngoài để gặp anh ấy”
Bảo bối Thanh An nói: “Mau đi nhanh đi!”
Thanh Hòa liền nhảy ra khỏi bụi cây xanh, và hiên ngang đi tới vùng nội địa.
Chiến Quốc Việt bọn họ nhìn thấy Thanh Hòa, bỗng nhiên xuất hiện sự cảnh giác đối với đứa trẻ này.
Dù sao Thanh Hòa cũng không nói gì, họ chỉ có thể coi cậu ấy như người bản địa biết về thuốc độc.
“Trúng độc sao?” Thanh Hòa đến gần Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc gật đầu.
Thanh Hòa nói: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp các anh”
Chiến Quốc Việt: “Tôi muốn biết cậu là bác sĩ hay là người biết về độc?”
Thanh Hòa dùng ánh mắt nhìn bảo bối Thanh An đang trốn trong lùm cây, nói: “Có thể giải hàng trăm loại độc nhưng là một người chữa bệnh chính hiệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...