Bảo bối Thanh An trêu chọc Thanh Hòa nói: “Đợi sau khi chúng ta rời khỏi Thiên Lũng, thì bà bà sẽ giới thiệu bạn gái cho con”
Vốn dĩ đó là một lời trêu chọc nhưng không biết tại sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc.
Sau đó, chủ đề thay đổi: “Thanh Hòa, bà không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.
Nếu bà chết thì bà sẽ không thể yên lòng với con được.
Con vẫn còn quá nhỏ, không cha không mẹ, cô đơn không nơi nương tựa.
Bà tự nghĩ, bà phải giúp con sắp xếp một đường sống”
Thanh Hòa nói: “Đừng nói bậy, bà sẽ sống rất lâu.
Người bác sĩ tốt bụng như bà là báu vật của đất nước.
Con nhất định sẽ bảo vệ bà”
Bảo bối Thanh An đột nhiên trầm mặc, giọng tức giận nói: “Nhà họ.
Chiến yêu cầu bà nghiên cứu giải pháp cho triệu chứng lão hóa này.
Nhưng thực sự bà không có manh mối.
Bà thực sự sợ răng sẽ không thể tìm cách chữa trị cho đến ngày bà chết vì tuổi già”
Thanh Hòa là một người hành động gặp phải vấn đề thì phải giải quyết vấn đề.
Về sự bi quan của bảo bối Thanh An, Thanh Hòa khuyên: “Đừng nóng vội, tối nay con sẽ giúp bà tìm phòng thí nghiệm”
Dừng lại một chút, một tia lửa lóe lên trong mắt Thanh Hòa, không biết là để khích lệ bảo bối Thanh An sống, hay là ý tưởng trong nội tâm của anh ta.
Đột nhiên nói: “Con còn phải chờ bà tìm vợ cho nữa cơ”
Bảo bối Thanh An nhìn Thanh Hòa, đứa trẻ còn chưa trải đời này khi nói tới vợ thì không chút ngại ngùng.
Bảo bối Thanh An nói đùa: “Con thật không biết xấu hổ”
Thanh Hòa nói: “Đàn ông yêu phụ nữ là chuyện thường tình.
Có gì mà ngại ngùng?”
Bảo bối Thanh An suy nghĩ một chút, trong mắt chợt hiện lên một vì sao.
Hào hứng hỏi anh ta: “Trên đời này con gái thật là tốt, theo bà thấy thì nhất định là con gái của gia đình nhà họ Chiến mới là người thích hợp nhất để lấy làm vợ.
Nhà họ Chiến là gia đình giàu có, vợ chồng nhà họ Chiến là những người bạn đời yêu thương nhau thì dạy dỗ đứa trẻ cũng là người tình cảm hết sức sâu đậm.
Thanh Hòa, con đã nhìn gặp rất nhiều người con gái trong nhà họ Chiến rồi.
Nói cho bà biết, con đã thấy ưng ý với ai chưa? “
Trong đầu Thanh Hòa hiện lên mỗi gương mặt của chị em con nhà nhà họ Chiến, anh nhướng mày hỏi: “Nhà họ Chiến còn người con gái nào khác không?”
Bảo bối Thanh An cười nói: con.
Con đừng hy vọng gì nhỉ!
“Còn, vẫn còn, thế nhưng vẫn còn là trẻ Thanh Hòa hai mắt sáng ngời, nhưng rất cao hứng: “Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Bảo bối Thanh An nói: “Tính tuổi mụ thì là bốn tuổi.”
Thanh Hòa cười toe toét, khuôn mặt nghiêm nghị của anh dường như được bao phủ bởi ánh mặt trời gay gắt nên đã trở nên ôn nhu.
“Quả thật quá nhỏ” Thanh Hòa nói một đẳng nghĩ một nẻo.
“Ồ.
Chính bà đã nói, bà đã già rồi, tương lai có lẽ không còn nhiều.
Vậy thì vì bà thích anh ấy thì càng phải hy vọng khoảng thời gian cuối cùng sẽ được ở bên anh ấy.
Anh ấy có thể lại không nhận ra bà, giống như bà xuất hiện ở trước mặt nhà họ Chiến, bà giữ khoảng cách không quá gần với anh ấy thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy, nhưng sẽ không bị sự thờ ơ của anh ấy làm cho bị thương, điều không phải rất tốt sao Bảo bối Thanh An buồn bực..