Lạc Thanh Du khôi phục lại hệ thống mạng đang bị tê liệt của công ty Mặc Đinh, cô khôi phục lại cả những số liệu ban đầu đâu ra đấy.
Chỉ là trong khi điều tra địa chỉ IP của hacker, cô đã bị chặn lại Bên trong phòng họp, Nghiêm Mặc Hàn và các nhân viên trong công ty thấy màn hình lớn tối thui bỗng chốc được khôi phục trở lại, hệ thống mạng cũng có thể khởi động lại như thường. Tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc thốt lên: “Quá đỉnh luôn” Sau đó anh ta đứng dậy đi đến phòng máy tính.
“Lạc Thanh Du, cô chính là anh hùng có công với công ty Mặc Đinh của chúng ta, cô muốn phần thưởng gì nào? Tăng lương, thăng chức, tôi đều có thể đáp ứng cô hết” Nghiêm Mặc Hàn vừa bước vào phòng đã mặt mày hớn hở, nở nụ cười tươi rói “Không cần đâu” Lạc Thanh Du quả quyết từ chối.
Cô đang tập trung cố gắng hết sức để giải mã IP của hacker, nhất định phải tìm ra được kẻ đứng sau ra tay với Mặc Đinh.
Phương Tuấn Ngọc nhìn chăm chú Lạc Thanh Du hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì.
Lạc Thanh Du là nhân vật giỏi giang hiếm có trong giới hacker, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện nhận số lương ít ỏi để dốc lòng làm việc cho Mặc Đinh. Phương Tuấn Ngọc dù có vắt óc suy nghĩ thì cũng không hiểu nổi cô đang có ý đồ gì.
Anh ta kéo Nghiêm Mặc Hàn sang một bên, sau đó nói ra hết tất cả những nghi ngờ của mình đối với Lạc Thanh Du.
“Mặc Hàn à, người này không thể giữ lại được nữa “Tại sao chứ?”
“Anh nói xem, một người đỉnh cao như vậy tại sao lại làm việc cho Mặc Đinh chứ, cô ta đang có mưu đồ gì?” Phương Tuấn Ngọc nhắc nhở Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn lén liếc nhìn Lạc Thanh Du, mặt tỏ vẻ không nỡ: “Nhưng công ty Mặc Đinh của chúng ta đang cần tuyển người tài.
Một nhân tài hiếm thấy như thế, nếu cứ vậy mà để cô ấy đi thì đáng tiếc quá”
Phương Tuấn Ngọc nói: gián điệp của công ty đối thủ thì sao?”
Hai người thì thầm to nhỏ hồi lâu, sau khi Lạc Thanh Du giải mã được IP của hacker, cô ngồi nhàn nhã rung đùi nhìn hai người họ.
“Hai người thảo luận xong chưa vậy?” Lạc Thanh Du hỏi Nghiêm Mặc Hàn và Phương Tuấn Ngọc lộ rõ vẻ ngượng ngùng, cả hai quay trở lại chỗ cô.
Nghiêm Mặc Hàn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Cô Thanh Du, cô không cần tăng lương, cũng không cần thăng chức, tôi thật sự không hiểu, một hacker hàng đầu như cô lại tới Mặc Đinh để làm gì?”
Lạc Thanh Du dở khóc dở cười, thì ra hai người này nghỉ ngờ cô tới công ty này là vì có động cơ không trong sáng.
Cô trịnh trọng nói: “Tôi hy vọng có thể dùng tài năng của mình để giúp Mặc Đinh giải quyết những khó khăn về kĩ thuật trong thời kỳ khởi nghiệp. Hy Vọng Tổng giám đốc Hàn có.
thể đạp gió rẽ sóng, chèo lái để đưa công ty Mặc Đinh trở thành một công ty có thương hiệu nổi tiếng trong ngành”
Nghiêm Mặc Hàn xúc động tới mức đưa tay ra: “Cô Thanh Du, công ty Mặc Đinh chúng tôi cần những nhân viên có nhiệt huyết, có lý tưởng và có tài năng như cô. Hoan nghênh cô đến với Mặc Đinh…”
Lạc Thanh Du nhìn tay Nghiêm Mặc Hàn, cô khế mỉm cười, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay anh ta.
“Hôm nay tôi mời, mong cô Thanh Du hãy đi ăn với chúng tôi bữa cơm” Nghiêm Mặc Hàn kích động nói.
Lạc Thanh Du gật đầu.
Cô hy vọng có thể mượn cơ hội này để có thể tìm hiểu thêm về tình hình của nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Mặc Hàn bảo Phương Tuấn Ngọc đi lấy xe, sau khi cùng Lạc Thanh Du bước ra khỏi công ty, anh ta còn đặc biệt hỏi cô: “Cô Du thích ăn gì nào?”
“Tôi không kén ăn đâu” Lạc Thanh Du đáp.
Nghiêm Mặc Hàn nghiến răng, quyết định dành cho cô sự tiếp đãi long trọng nhất: “Chúng ta tới khách sạn Á Châu ăn đồ Trung, cô thấy sao?”
Lạc Thanh Du nhìn bộ vest trên người Nghiêm Mặc Hàn, so với những bộ được thiết kế thủ công đắt tiền trước kia, bộ vest này trông rẻ tiền hơn nhiều.
Cô nghĩ chắc hẳn anh trai đang gặp khó khăn về kinh tế.
“Tổng giám đốc Hàn, không cần tới Á Châu đâu, chúng ta tới một nhà hàng Việt Nam bình dân là được.” Lạc Thanh Du nói.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn cô, sự thấu hiểu lòng người của cô khiến anh ta vô cùng cảm động.
Phương Tuấn Ngọc lái xe ra đến nơi, sau khi lên xe, Nghiêm Mặc Hàn vốn định chủ động nói chuyện, thế nhưng lại bị Lạc Thanh Du đảo khách thành chủ.
Dường như cô luôn có những câu hỏi hỏi mãi không hét: “Tổng giám đốc là người Hà Nội sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...