Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé


“Ông hai muốn khóc lóc thảm thiết luôn rồi kìa, cũng đừng có nóng vội trong thời điểm này.

Đợi tí nữa sẽ có thứ khiến ông phải khóc thôi” Đôi mắt đẹp đẽ tuấn tú của Chiến Quốc Việt lộ ra một nụ cười lạnh vô cùng âm tàn.

“Mày có ý gì hả? Chiến Quốc Việt, tao vẫn còn chưa hỏi mày nữa đâu, bà hai của mày khi ở hợp viện Yến Tuân vẫn còn tốt như thế, vì sao được mày đưa ra ngoài không bao lâu sau đó thì liền chết rồi hả? Mày rốt cuộc đã làm gì bà ấy rồi?”
Chiến Đình Lê rít gào lên.

Rất nhanh, ba đứa con của bà hai đều được mời tới hợp viện Yến Tuân, khi bọn họ nhìn thấy thi thể của bà hai, toàn bộ đều sụp đổ mà gào lên góc thét.

Chiến Đình Lê chỉ tay về phía của Chiến Quốc Việt nói: “Đều là do thằng bé đó hại chết mẹ của mấy đứa đấy”
Ba anh em Chiến Hàn Long và Chiến Hàn Huân, Hàn Tam đều oán giận mà trừng mắt phẫn nộ nhìn về phía của Chiến Quốc Việt”Chiến Quốc Việt, đều do cháu, là cháu đem người phụ nữ ở bên ngoài kia mời vào Ngọc Bích, mẹ của chú mới giận dỗi mà thành như thế này ….”
Chiến Quốc Việt cắn cắn răng mà lạnh lùng nói: “Mẹ chú có phải là vì giận dỗi mà chết hay không, thì vẫn còn là ẩn sổ chưa thể biết được.

Mấy chú cứ nghe theo và tin tưởng lời của bố các mấy chú đến thế.


Nhưng nếu như mà các chú làm con trai con gái, quan tâm nhiều hơn chút với mẹ của mình, thì mẹ của các chú đã không chết một cái bất lực như thế, chết một cách thống khổ như vậy”
“Vậy mà cháu vẫn còn ngậm máu phun người hả” Chiến Hàn Long vô cùng phẫn nộ mà nói.

Ông cụ Niên lấy quải trượng mà dùng sức nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng va đập cực kì lớn.

sau đó đi về hướng của Chiến Hàn Long, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Con đi ra xem xem vết thương ở trên người của mẹ con đi, xem là Chiến Quốc Việt có lừa các con hay là không.”
Chiến Hàn Long hoài nghỉ mà nhìn về phía của ông cụ Niên, đem them vài phần hoang mang mà đi đến trước mặt thân thể của bà hai, cẩn thận từng li từng tí một mà vách ra chỗ vết thương, lúc này vậy mà lại nhìn thấy bà hai sưng lên giống như là bánh bao lên men vậy đó, vật thể sống ở bên trong cơ thế có thể dùng mắt thường để thấy được tốc độ phát triển đang vô cùng nhanh chóng mà lớn dần lên.

“AI” Chiến Hàn Long bị dọa sợ đến tè cả ra quần.

“Sao lại có thể như vậy được chứ?” Chiến Đình Lê tự bản thân cũng kinh hãi mà trợn mắt há mồm.

Chiến Quốc Việt giận dữ mà nói với Chiến Đình Lê: “Ông hai à, vậy mà ông lại cùng với thuật sĩ giang hồ, nuôi dưỡng trùng cổ ở trong người của bà hai à.

Xong lại còn tuyên bố với bên ngoài bà ấy bị mắc chứng hậm hực nữa.

Ông có tâm tư ác độc như thế, không xứng làm chồng của bà ấy”
Ba người anh em nhà Chiến Hàn Long đã hoàn toàn bị dọa cho xụi lơ trên mặt đất rồi, sau khi hồi thần trở lại liền khóc đến xé lòng xé gan.

Chiến Đình Lê hồn phách thất lạc mà nói: “Không ….

Không phải là như thế đâu … tôi không có nuô trùng cổ trong cô ấy mà, tôi chỉ là cho cô ấy ăn ….

Là loại dược vật làm cho tinh thần người ta hoán toán mà thôi, cũng không thể chết được mà”
“Dược vật, là do bà Vân cho ông có phai không? Chiến Quốc Việt chất vấn mà nói: “Ông có biết thân phận của bà Vân hay là không? Bà ta là hậu nhân của độc y trong truyền thuyết đấy, những tuyệt kỹ mà bà ta am hiểu đều là đồ chơi để đi hại người đó.

Ông vậy mà lại cấu kết làm việc xấu với bà ta hả?
Chiến Đình Lê ngã vật xuống mặt đất.


Ngay lúc đó những con trùng cổ ở bên trong người của bà hai bắt đầu căn nát da thịt rồi chuẩn bị ra bên ngoài.

Thanh Tùng nhìn thấy được, trách móc nói: “Trùng cổ ra ngoài rồi kìa.

Nhanh chóng xử lí thi thể đi.

Nếu không hậu quả sẽ khó lường lắm đấy”
Người làm đã được chuẩn bị chất đốt thật tốt, bọn họ đem chất đốt bao xung quanh ở bên ngoài của thi thể.

Rồi lại để một vòng chất đốt nữa ở bên ngoài để có thể đủ khả năng tiêu hủy và phân giải được những dược vật của vật sống.

Ông cụ Chiến giơ tay lên, Chiến Hàn Quân liền đem bật lử ném vào đám nhiên liệu là đống cỏ khổ ở bên trong để thiêu cháy.

Lửa bắt đầu hừng hực mà bùng lên.

Lúc này, mấy phòng của người nhà họ Chiến dường như đều nhận được tin tức này, toàn bộ tụ lại ở hợp viện Yến Tuân, tiễn đưa cho bà hai.


Chiến Quốc Việt nói: “Bà ta đã bị kế điệu hổ ly sơn ở trong kế hoạch của tôi làm cho rời đi rồi.


Bà ta ở đây, những con cổ.

trùng cổ ngày hôm nay làm gì có thể thuận lợi dễ dàng bị tiêu hủy đến như thế chứ.

Ông hai à, ông đã từng nghĩ qua chưa, mục đích mà bà Vân nuôi trùng cổ là để làm cái gì Sắc mặt Chiến Đình Lê hoang vắng, vô cùng lo sợ thất kinh mà nói: “Tôi không biết nữa”
Bên trong đôi đồng tử như chim ưng của Chiến Quốc Việt bắn ra ánh sáng hung ác vô cùng: “Ông và bà ta cũng không phải là ngày đầu tiên quan biết.

Tôi nghĩ là chuyện của bà ta, ông ít ít nhiều nhiều gì thì cũng phải biết được chút chứ.

Tôi khuyên ông nên nói rõ ràng ra đi.”
Nói xong, Chiến Quốc Việt hướng về phía Qủy Ảnh mà nháy mắt một cái: “Đem ông hai mời vào căn phòng bên trong đi.

Tôi muốn một mình thẩm vấn ông ấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui