Oai Phong vừa dứt lời, Tú Hòa liền đẩy cô bé một cái, may mắn là Oai Phong có đề phòng, ngay lập tức kéo Chu Khuê lùi về phía sau một mét.
Một đám bột trắng ki ti tỏa ra từ lòng bàn tay của bà ta, Dư Sinh không kịp né tránh bị hít phải ít, liền ôm ngực ho khan.
Ông ta càng ho, phổi lại càng nở ra, lượng bột hít vào càng nhiều, rất nhanh liền co quắp dưới đất.
Dư Sinh tức giận chỉ vào Tú Hòa: “Uổng công tôi tin tưởng cô như vậy…
Oai Phong nói: “Ông cậu, bà ta biết dùng độc, ông biết không?”
Vào lúc này Tú Hòa tưởng chừng như mắc bệnh giai đoạn cuối.
Bỗng nhiên bình phục, gương mặt trắng bệch như xác sống nhanh chóng khôi phục như bình thường, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Sau đó bà ta còn từ từ lười biếng từ trên ghế đứng lên, tràn đầy khí thế.
Oai Phong nháy mắt với Chu Khuê: “Đi”
Sau đó cả hai cùng nhảy lên.
Phòng khách.
Giờ phút này, trước sân vang lên tiếng đánh nhau vô cùng ồn ào.
Ngay cả sân sau cũng truyền đến một vài tiếng quát.
Ông cụ Niên và Chiến Bá Minh không khỏi thấy khó hiểu.
“Ông đi xem thử một chút”
Ông cụ Niên bước đến cửa nhưng do dự: “Nên đi đến sân trước nhìn Dư Nhân? Hay là đi tới sân sau xem tình hình của đám Oai Phong?”
Thanh Tùng khoanh chân trên ghế sô pha, thưởng thức trái cây mà nhà họ Dư chuẩn bị cho mình.
Một bên nói: “Ông đi cũng không giúp được gì đâu.”
Ông cụ Niên quay đầu lại: “Cháu nói gì?”
Bé Tùng lại nói nói: “Sân sau không cần ông.
Chỉ cần chị Oai Phong cùng chị Chu Khuê là được rồi, sân trước cũng vậy, có đi cũng vô dụng dụng”
“Tại sao lại vô dụng?”
Thanh An mỉm cười: “Thực lực của chú nhỏ rất tốt, bên cạnh còn có dư tiền làm trợ thủ.
Họ có không thiếu sức mạnh.
Cái họ thiếu là một cái người tham mưu”
Ông cụ Niên ngẩn ra: “Ý của cháu là gì?”
Chiến Bá Minh không khỏi bật cười.
Thanh Tùng lại nói: “Nhìn xem ông nội mới nghe cũng đã hiểu lời của cháu.
Vậy mà ông lại không không hiểu.
Cháu nói không sai mà”
Chiến Bá Minh liền giải thích cho ông cụ Niên còn đang hoang mang: “Ý của Thanh Tùng là, ở sân trước đều là người có khả năng đánh đấm, cần nhất chính là một người có đầu óc, biết bày mưu tính kế, bây giờ thêm một người cũng thiên về đánh đấm nữa, ông có đi cũng bằng thừa mà thôi” Chiến Bá Minh chỉ chỉ về phía đầu của mình.
Ông cụ Niên sững sờ: “Ý nhóc nói nhà họ Dư chúng ta toàn những kẻ ngốc sao?”
Ông ta cũng không hề tức giận đối với Thanh Tùng, ngược.
lại không hiểu vì sao đột nhiên bật cười.
“Hahaha, bé Tùng nói đúng, ở trại của nhà họ Dư toàn đám người tứ chỉ phát triển nhưng đầu óc lại giản đơn.
Chẳng qua sau này có đứa trẻ thông minh như Thanh Tùng quản lý ông tin là nơi này sẽ sớm thay đổi.”
“Nếu bé Tùng đã nói đi cũng không có ích gì, vậy thì ông sẽ ngồi đây chờ kết quả” Ông cụ Niên ngồi xuống.
Không lâu sau, một người bên cạnh tới báo tin: “Thưa ngài, ông chủ bị trúng độc”.