Lần này, Dư Nhân hoàn toàn nghiêm túc, suy nghĩ một chút, cuối cùng thay đổi sắc mặt, nói: “Tôi nhớ trước đây Tú Hòa có đeo chiếc nhẫn mà cha tôi đưa cho bà ấy.
Nhưng bây giờ, trên tay Tú Hòa lại không có gì hết.
Tôi còn thắc mắc không biết có phải bà ta bực bội với bố tôi không nên đã tháo nhẫn ra.
Bây giờ nghĩ đến chỉ sợ là do chiếc nhẫn không thích hợp.
“
Dư Nhân lại nói: “Còn nữa, mấy ngày trước bà ta luôn kiếm đủ cớ để đi ra ngoài”
Chiến Quốc Việt kích động nói: “Lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Dư đều là khi nào?”
Dư Nhân nói:”Buổi đêm năm ngày trước, buổi trưa bốn ngày trước…”
Chiến Quốc Việt nói: “Hai khoảng thời gian đó, cháu đều cùng giao thủ với bà ta”
Dư Nhân sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nói như vậy, bà Vân đang trốn ở biệt thự nhà họ Dư của chúng tôi sao?”
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt gật đầu.
Dư Nhân hết sức tức giận gầm lên: “Cha mẹ nó, dám trốn trong nhà họ Dư của chúng tôi, lá gan này thật là đủ lớn nha?”
Dư Nhân vừa nói xong liền đi ra ngoài, một bên xắn tay áo hung hung hổ hổ nói: “Nhìn xem tôi sẽ băm bà ta thành trăm mảnh…”
Phía sau, Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt nhìn anh như một kẻ ngốc cho đến khi Dư Nhân bước ra khỏi phòng làm việc, Chiến Hàn Quân không thể không hét lên: “Họ Dư kia, cậu cút về đây cho tôi.
“
Dư Nhân trời không sợ, đất không sợ, xoa xoa tay mà nói: “Tôi đã rất lâu rồi không có gặp phải loại đối thủ ngang tài ngang sức như thế”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Rồi lại nói: “Không phải là thế lực ngang nhau, mà là cậu căn bản không phải là đối thủ của bà ta”
Dư Nhân không vừa lòng mà ni Anh xem thường tôi đấy à?
Chiến Hàn Quân nói: “Thuật thôi miên của Quốc Việt, cậu có thể chống đỡ được trong ba phút thì xem ra cậu lợi hại đấy”
Vừa nói xong, trong tay của Chiến Quốc Việt liền nhiều hơn một sợi dây chuyền bằng ngọc.
“Cháu bình thường đều là dùng sợi dây chuyền thôi miên chuyên nghiệp cơ, hôm nay để đối phó với chú thì thôi miễn đi.
Chú nhỏ à, chú nhìn kĩ đây, đây là ngọc trụy mà mẹ cháu đã tặng cho cháu đấy”
Dư Nhân nghe thấy là dây chuyền bằng ngọc mà Nghiêm Linh Trang mua thì không khỏi nhìn thêm mấy lần nữa.
“Mẹ của cháu là một đứa con gái, cô ấy thích mấy thứ phấn phấn hồng hồng này là rất bình thường.
Nhưng mà cháu là một đứa con trai, cô ấy tại sao lại mua cho cháu dây chuyền bằng ngọc màu hồng phấn như thế chứ? Không sợ nuôi cháu thành cong luôn hả?” Dư Nhân trêu chọc mà nói.
Chiến Quốc Việt lắc lắc đầu thở dài một hơi: “Cháu cuối cùng cũng biết được nguyên nhân mà mẹ cháu lại không có thích chú rồi.
Chú căn bản không có đọc hiểu được suy nghĩ của mẹ cháu.
Chú có biết ý nghĩa chân chính ẩn chứa trong một dây chuyên bằng ngọc là cái gì hay không? Chú cứ kỹ kĩ càng tí xem nào”
Chiến Quốc Việt lắc lắc cái dây chuyền bằng ngọc.
Lúc này màu hồng phân ở tỏng dây chuyền ngọc giống như là đang bay rồi tốc độ mà vẽ xuống, rơi vào trong ánh mắt của Dư Nhân, liền giống như là một mảnh hoa đào sáng lạn TỰC rỠ.
“Là hoa đào à?” Ý thức của Dư Nhân bắt đầu mơ hồ đi rồi.
Anh ta giống như là nhìn thấy Linh Trang đứng ở trong hoa đào, hướng về phía anh ta mà mỉm cười.
Vô cùng ôn nhu mà gọi tên anh ta: “Dư Nhân à…anh vẫn khỏe chứ?”
“Linh Trang à…Anh không ổn.
Một chút cũng không ổn”
Ánh mắt của Dư Nhân ẩm ướt, nước mắt nhòe nhoẹt.
Chiến Hàn Quân khổ đại cừu thâm mà liếc về phía Dư Nhân vừa bị thôi miên.
Anh ta dường như đã ngủ mất rồi.
Trong mơ, anh ta dường như đã ở cùng một chỗ với lại Linh Trang.
Chiến Hàn Quân đi đến đá một cước vào người anh ta để đánh hức: “Dư Nhân à, nên tỉnh rồi.”
Dư Nhân ý thức vô cùng mơ hồ mà mở to mắt ra, nhìn thấy Chiến Hàn Quân mặt đen như Tu La, lại nhìn thấy nụ cười xấu xa của Chiến Quốc Việt, Dư Nhân mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
“Chú bị cháu thôi miên rồi hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Chú vừa nãy gọi tên của mẹ cháu đấy à?”.