Đây là lần đầu tiên Chiến Hàn Quân cảm nhận được sự uy hiếp đến từ bọn nhóc tỳ anh lạnh lùng liếc bọn nhóc đang khiêu khích, nhìn chằm chằm vào mình.
“Thanh An, mẹ của cháu muốn tìm bố ghẻ cho cháu, cháu không sợ bố ghẻ ngược đãi cháu à?”
Bảo bối Thanh An đứng thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi chúm chím chu ra, cô bé bước đến trước mặt Chiến Hàn Quân như bà cụ non, ngửa đầu nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Bố ruột không thích cháu, hơn nữa bố cũng không yêu mẹ cháu. Bố đánh mẹ, mắng mẹ của cháu. Cháu thấy chú Hiểu Phong vừa tốt bụng vừa tốt tính, nếu chú ấy có thể đối xử tốt với mẹ của cháu thì cháu sẽ thích chú.
Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn cô: “Con bé nói thật không?”
Lạc Thanh Du do dự… Cuối cùng, cô gật đầu khẳng định.
Chiến Hàn Quân nhíu mày, không ngờ chồng sau của Lạc Thanh Du lại là người khốn nạn và rác rưởi đến vậy.
“Bây giờ anh ta ở đâu?” Chiến Hàn Quân khó kìm được cơn giận.
Lạc Thanh Du ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh Người mà Thanh An nhắc đến, là anh đó!
Chẳng lẽ Chiến Hàn Quân không cảm thấy trước đây anh đã đối xử với cô tồi tệ thế nào sao?
“Tôi đã ly hôn với anh ấy rồi” Lạc Thanh Du ngập ngừng nói.
Chiến Hàn Quân nhìn cô sợ hãi, chợt có cảm giác rèn sắt không thành thép: “Tôi cứ tưởng rằng cô chỉ sợ hãi trước mặt tôi, thì ra người đàn ông khác cũng bắt nạt cô được!”
Lạc Thanh Du: “..” Không phải vậy đâu!
Cả thế giới chỉ có một mình anh bắt nạt tôi được thôi, những người đàn ông khác có ai can đảm bắt nạt tôi?
“Sau này nếu có người bắt nạt thì báo tên tôi…con trai tôi.”
Anh nói: “Mẹ của con tôi không phải người đàn ông nào cũng bắt nạt được”
“Biết rồi” Cô dở khóc dở cười.
Thanh An quan tâm nói với cô: “Mẹ, mẹ đi chơi vui vẻ nhé. Mẹ nhất định phải đi chơi vui vẻ với chú Hiểu Phong”
Mặt Chiến Hàn Quân còn đen hơn cả đáy Đúng lúc này, đôi mắt của Chiến Quốc Việt chợt lấp lánh ánh sáng, cậu bé cũng đứng dậy nói: “Mẹ, con cũng không cần mẹ chăm sóc”
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn Chiến Quốc Việt… Thế mà thằng nhóc này cũng chĩa súng vào quân mình ư?
Lạc Thanh Tùng chu đôi môi nhỏ nhắn, thở dài nói: “Dạ, con không ý kiến”
Lạc Thanh Du lộ vẻ vui mừng trên mặt, cô khen ngợi con: “Cảm ơn các bảo bối của mẹ nhé. Mẹ sẽ về sớm thôi”
Sau đó, cô vui vẻ ôm bộ đầm dự tiệc và hộp trang sức trên sô pha lên tầng.
Một lát sau, Lạc Thanh Du mặc bộ váy dạ hội màu trắng đi xuống.
Chiếc váy dạ hội hở vai làm nổi bật dáng người quyến rũ, duyên dáng của cô.
Bờ vai gầy trắng muốt, xương quai xanh mê người cùng chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh khiến cô càng gợi cảm hơn.
Chiến Hàn Quân đứng dậy từ sô pha, ánh mắt chú ý vào phần da trắng nõn nà bị lộ.
Không phải anh không biết là dáng người cô rất đẹp, nhưng mà trước đây anh luôn cảm giác cô tâm thường và nông cạn, nên chưa từng thừa nhận vẻ đẹp của cô.
Hôm nay anh thấy cô đẹp như tiên nữ, bộ váy trắng làm nổi bật vẻ trong sáng, giống như làn da của cô, đều trắng đến lóa mắt.
Tuy nhiên, anh nghĩ đến cô mặc kiểu này ra ngoài, bị người khác tùy ý ngắm nhìn, không hiểu sao bỗng có cảm giác khó chịu trong lòng.
“Mặc kiểu này giống như đi bar mời chào…”
Hai tay cô ôm lấy bờ vai trân, không chắc chắn nói: “Rõ ràng là váy dạ hội đứng đắn!”
“Đứng đắn chỗ nào?” Tổng giám đốc bá đạo Chiến Hàn Quân bất ngờ online: “Cởi ra”
Lạc Thanh Du nói: “Đây là quà tặng của Bạch Hiểu Phong, hơn nữa tôi chỉ có mỗi chiếc váy này..”
Chiến Hàn Quân nghiến răng nói: “Cởi Lòng tự trọng của Lạc Thanh Du dâng cao, cô nói nhỏ: “Dựa vào đâu mà anh yêu cầu tôi chứ? Tôi và anh cũng không có quan hệ nào!”
Chiến Hàn Quân lý lẽ hùng hồn: “Bởi vì tôi là b‹ ủa con trai cô. Tôi có quyền yêu cầu cô làm tấm gương tốt cho con!”
Lạc Thanh Du: “Logic cưỡng ép!”
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại ra gọi cho.
Quan Minh Vũ, nói anh mang váy dự tiệc đến ngay lập tức.
Cúp máy anh nói với cô: “Tôi sẽ giải quyết trang phục giúp côi Lạc Thanh Du cũng không khăng khăng với việc mặc bộ máy nào vào người, cô lười cãi nhau với anh, bèn buồn bực ngồi trên sô pha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...