“A?” Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn qua, cách dạy con của Linh Trang khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ.
“Vi sao thế?” Chiến Hàn Quân trâm mặc hỏi.
Anh ấy không thể hiểu được cách cư xử kì lạ của Linh Trang khi coi con trai ngoan như con gái Linh Trang tự tin nói: “Điều này giúp cho việc mua sắm cho cặp song sinh dễ dàng hơn”
Chiến Hàn Quân không còn cách nào dị nghị.
Ai kêu năm đó anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng chứ?
Thời gian tiếp theo, anh em Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt trò chuyện rôm rả cả ngày, Chiến Hàn Quân bởi vì trong bụng chứa đầy †âm sự, một mình trầm mặc suy nghĩ.
Linh Trang lén lút liếc nhìn anh v: n, chứng kiến đáy mắt Chiến Hàn Quân nhàn nhạt đầy u sầu, Linh Trang biết rõ bản thân anh không có cách nào bỏ qua những vết thương mà Dư Thiên An mang lại.
Một vết thương khắc cốt ghi tâm như vậy, theo thời gian dài sẽ phát triển mạnh mẽ hơn Linh Trang không thể để Chiến Hàn Quân cả đời đều sống trong nỗi phiền muộn đó.
Linh Trang bỗng nhiên đứng lên tiên bố: “Em có một chuyện vui muốn tuyên bố với mọi người”
Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt hào hứng nhìn cô: “Em còn có chuyện gì vui thế?” Theo như bọn họ nhìn, Linh Trang cũng đã kết hôn, sinh con rồi, tất cả những chuyện tốt đẹp cô đều có rồi.
Thế nhưng Linh Trang nói: “Em muốn kết hôn”
Chiến Hàn Quân bị tuyên bố này của cô làm cho chẩn động, trợn mắt há mồm.
Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt cũng bị câu nói này làm cho cứng đờ.
“Kết hôn? Con của em cũng đã lớn như thế này rồi, còn kết với hôn làm gì?” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Linh Trang có chút mất mát nói: “Em lớn đến như thế này, còn chưa được cầu hôn, cũng không có lĩnh chứng, càng không có kết hôn mà…”
Linh Trang nói như thế cũng là sự thật, những quá trình kết hôn ấy đều là cô ấy làm dưới thân phận Lạc Thanh Du.
Anh Nguyệt vô cùng hiểu cảm nhận của Linh Trang, rất đồng tình với Linh Trang: “Chị nói cũng đúng, trong mắt của em, chị Linh Trang vẫn là một người phụ nữ chưa lập gia đình.
Cái đó, người phụ nữ cùng anh em kết hôn và sinh con, em luôn cho rằng đó là chị Lạc Thanh Du”
Nghiêm Mặc Hàn chép miệng tặc lưỡi, không sợ chết nói: “Nếu là cô gái chưa lập gia đình, vậy em chuẩn bị kết hôn với ai đây?”
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân đen lại, nhìn Nghiêm Mặc Hàn bằng ánh mặt đầy hung hăng.
Ngoài anh ra, Linh Trang còn có thể kết hôn với ai?
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân nói: “Nhìn cái gì, em gái tôi muốn kết hôn, chưa chắc muốn kết hôn với cậu đâu.
Tôi là nhà mẹ đẻ của em ấy, tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc cho vị hôn phu tương lai của em ấy”
Sau đó thuận tiện bổ sung thêm một câu: “Ai đưa sính lễ nhiều, tôi sẽ gả em gái cho người ấy”
Anh Nguyệt cười nói: “Vậy em yên tâm rồi, sính lễ mà anh trai em đưa, nhất định sẽ nhiều nhất trong số những người đến cầu hôn.
Bởi vì chỉ có anh trai em, nguyện ý đưa mọi thứ cho chị Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn đứng lên, cười xấu xa nói: “Cái đó cũng chưa chắc.
Bây giờ tôi sẽ đưa chuyện này công bố ra ngoài, nói không chừng sẽ tìm thấy một người giàu hơn.
Ví dụ những chàng trai giống như Dư Nhân, nghe.
nói tiền bạc, của cải của họ chất đầy như núi, dùng mãi không hết”
Nói xong còn hung hăng nhìn sang Chiến Hàn Quân, khiêu khích nói: “Cậu Chiến, lúc trước chẳng phải uy hiếp tôi sao? Cậu có nghĩ tới thời thế luân chuyển, cậu cũng có ngày hôm nay không? Không thì như thế này, sau này cậu gọi tôi là anh cả, tôi sẽ không làm khó cậu nữa?”
Vốn dĩ tưởng răng có thể nhân cơ hội này mà uy hiếp được Chiến Hàn Quân, không thể ngờ được là cái tính ô tặc này của Chiến Hàn Quân đã được tu luyện thành tỉnh rồi.
Chiến Hàn Quân ngạo mạn nói: “Anh rể của cậu sắp cưới, xin hỏi anh định mừng lễ bao nhiêu?”
Nghiêm Mặc Hàn bất ngờ nhìn Anh Nguyệt: “Trời đất, còn có chuyện này?”
Anh Nguyệt gật gật đầu: “Anh cả muốn kết hôn, người làm em gái này nhất định phải đưa một món quà để tiễn thật lớn.
Nếu không thì sẽ hổ thẹn với công lao nuôi dưỡng của anh cải Tuy nhiên điều bi thảm hơn là Linh Trang khí phách nói hộ cho chồng.
Cô nói: “Anh cả, em gái sắp cưới chồng, anh có thể chuẩn bị mười trang sức cưới màu đỏ để đưa em gái xuất không?”
Nghiêm Mặc Hàn đứng không vững, gã xuống ghế sô pha, dùng toàn bộ sưc lực nói: “Anh có thể tiễn em đi lấy chồng, mười bộ trang sức cưới màu đỏ không có.
Mà thôi, cậu Chiến, cậu muốn lấy thì cứ lấy đi, đứa em vong ân bội nghĩa này tôi cũng không cần nữa.
Cậu sau này đừng trả lại là được”
Chiếm Hàn Quân ôm Linh Trang vào lòng như bảo bối: “Trả lại, đó là điều không thể”
Linh Trang cười tươi như hoa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...