Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Nhưng nhìn đến thân hình cao lớn của Chiến Hàn Quân, quần áo mặc trên người cũng không thể che đi khí chất cao quý tao nhã của anh, khuôn mặt ma mị kia, còn có ánh mắt sâu thảm khó lường kia… Thân hình hoàn mỹ như được đúc ra, sao người ta có thể dễ dàng bỏ qua?
“Anh Hàn Quân, em nhất định phải ở cùng một chỗ với anh” Chu Mã nói.
Tòa thành Ái Nguyệt.
Chiến Hàn Quân rón rén trở về nhà, liều mạng chạy vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt mới có thể nén xuống được cảm giác ghê tởm kia.
Tắm rửa xong, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng đi đến bên giường, nằm xuống cạnh Nghiêm Linh Trang Vốn dĩ lúc đầu muốn kìm nén kích động trong lòng không quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhưng mà nhớ nhung nhiều ngày gộp lại khiến anh không thể nhịn được nghiêng người ôm cô vào lòng.
Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên mở mắt ra, ai oán nhìn anh.
Chiến Hàn Quân đờ người: “Chưa ngủ sao?”
Trong lòng anh lại dâng lên một sự vui Sướng.
Vậy thì anh có thể nói hết nỗi lòng cho cô rồi.
Anh ôm chặt lấy cô: “Linh Trang, anh nhớ em”
Nghiêm Linh Trang hừ mũi, tựa như đang nức nở.
Hờn dỗi nói: “Em không tin.
Anh cũng không gọi điện thoại cho em, đêm qua cũng không về nhà ăn cơm.
Hại em chờ cả buổi”
Chiến Hàn Quân lúng túng…
“Anh xin lỗi.”
Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ mặt lúng ta lúng túng của anh, lại cảm thấy rất đau lòng Cô không muốn anh bị vướng vào mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, không muốn khiến anh khó xử.
Cô nở một nụ cười rạng rố: “Được rồi, em biết anh phải chăm sóc mẹ, anh cũng bận nhiều công việc.
Em không trách anh nữa”
Chiến Hàn Quân không thể tin được.
“Linh Trang, sau này anh sẽ không như thế nữa.
Em tha thứ cho anh lần này được không?”
“Ừm” Nghiêm Linh Trang nhẹ nhàng cười.
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt xinh đẹp mê hồn kia của cô, quyến luyến vuốt ve, sau đó hôn lên…
“Linh Trang, anh muốn”
Ngày hôm sau.
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang ngủ đến khi mặt trời đứng bóng mới tỉnh dậy.
Nghiêm Linh Trang nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức, cô xấu hố che mặt lại: “A, em còn phải ra ngoài gặp người ta”
Nếu là ở nhà họ Nghiêm ở thành phố Châu Phong hoặc ở vườn hoa Vô Ưu, cô có thể thoải mái ngủ cả ngày.
Nhưng bây giờ đang ở biệt thự Ngọc Bích, người nằm quyền là người nhà họ Chiến, cô lại không quản lý thời gian, cô sợ bị ông cụ Chiến phê bình, cũng sợ mấy thím lén cười nhạo cô.
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt xấu hổ của Nghiêm Linh Trang, dịu dàng nói: “Em cứ xem đây như nhà của mình.
Ông nội anh yêu thương em cũng không ít hơn ông nội em thương em đâu.
Em mệt mỏi ngủ nhiều, ông ấy sẽ không nói gì em.
Mấy thím lại ở xa, không biết em ngủ dậy trễ đâu”
“Nếu em không dậy, đợi lát nữa mấy thím tới tìm em, lúc đó sẽ biết em ngủ nướng đấy”
Nghiêm Linh Trang nhanh chóng bật dậy khỏi giường.
Vô cùng nhanh chóng mặc quần áo vào.
So với sự lỗ mãng của cô, trông Chiến Hàn Quân lại vô cùng bình tĩnh.
Chậm rãi mặc quần áo vào, động tác cao quý tao nhã khiến người khác mê mệt.
Lúc xuống lầu, người hầu đã chờ ở cửa.
“Cô chủ, ông chủ bảo hai người cùng xuống dùng bữa sáng”
Nghiêm Linh Trang há hốc mồm.
Chột dạ hỏi: “Ông nội còn chưa ăn sáng sao?”
Người hầu cung kính nói: “Ông chủ nói nhất định phải ăn cùng hai người.
Ông ấy đã chờ hai người lâu rồi”
Nghiêm Linh Trang quay đầu liếc Chiến Hàn Quân một cái: “Em muốn tìm một cái hố chui xuống”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...