Tại Tứ Hợp Viện của Bác Danh.
Linh Trang vùi đầu vào đầu gối của bà Bác Danh nũng nịu: “Bà nội, hôm qua bệnh của con lại tái phát rồi.
Anh Hàn Quân lo lắng không ngủ được, con cũng không ngủ được”
Kiểu tính cách cởi mở như Linh Trang, chỉ cần không có ác ý với cô, cô sẽ đối xử rất nhiệt tình.
Bác Danh từ trước đến giờ chưa từng chung sống với con mình, hành động này của Linh Trang ki trái tim băng giá của bà trong phút chốc bị tan chảy.
Tình cảm mẫu tử của phụ nữ đột nhiên được kích thích, bà hiền hậu nhìn Linh Trang, xót thương nói: “Mẹ chồng con cũng thật là, một cô con dâu tốt như thế, không biết nó dày vò cỡ nào, khiến con bị thương sâu như vậy.
Nhưng mà, Linh Trang này, mẹ chồng không thương con, bà Bác Danh thương con, con nghe bà nói, bệnh của con ở bệnh viện ngoài kia cho dù là chứng bệnh không thể trị được tận gốc, nhưng ở chỗ bà cũng chỉ là bệnh vặt”
Đôi đồng tử đen thẫm của Linh Trang có thứ gì đó đang đảo quanh, trước đây cô kiên trì không chịu dùng phương án trị liệu của bà Bác Danh, chỉ là muốn nghe lời anh Hàn Quân, không muốn khiến anh lo lắng.
Dù gì cô cũng là con chuột bạch cho phương án trị liệu của bà Bác Danh, một người thử nghiệm.
Nếu Chiến Hàn Quân không tin tưởng phương án này, anh sẽ lo lắng không thôi, Linh Trang không muốn khiến anh lo lắng thêm chuyện gì nữa, Nhưng mà tối qua, bệnh tình của Linh Trang không hề có triệu chứng gì mà lại tái phát rồi.
Khi Nghiêm Mặc Hàn nhắc đến chữ “chết”, tim cô như bị vật gì đó đâm mạnh vào, trong phút chốc cảm xúc đau thương đã dày đặc bao phủ lấy cô.
Lúc đó cô đột nhiên thấy hoảng hốt sợ hãi, cho đến sáng sớm hôn nay tỉnh lại, cô phát hiện cơ thế mình trở nên mệt mỏi rã rời.
Cái loại cảm giác sống không bằng chết lại một lần nữa bủa vây lấy cô.
Linh Trang mệt mỏi đáp: “Bà ơi, con có phải rất nhát gan không, rõ ràng cũng không phải loại bệnh cướp đi mạng người gì, vậy mà lại dễ dàng quật ngã con”
Bác Danh cười đáp: “Con là người mắc chứng trầm cảm dũng cảm nhất mà bà từng thấy.
Trong thời gian ngắn như vậy, con có thể chiến thẳng bệnh tật, đây đã là kì tích của y học rồi”
Linh Tang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chăm bà Bác Danh, nói: “Bà ơi, con nghĩ kĩ rồi, bà giúp con trị bệnh nhé”
Bác Danh ngước mắt nhìn Chiến Hàn Quân đã đứng ở cổng Tứ Hợp Viện từ lúc nào.
Bà lặng đi một hồi rồi hỏi: “Con có cần hỏi ý kiến anh Hàn Quân của con không?”
“Không cần đâu, nếu anh ấy biết, cũng chỉ khiến cho anh ấy thêm muộn phiền.
Con không muốn anh ấy vì con mà hốt hoảng lo sợ nữa”
Trang Linh rơm rớm nước mắt, nói: “Đoạn thời gian này, lúc con tỉnh táo khá nhiều.
Nhiều lúc con nghĩ, thật ra con cũng có thể hiểu được cách làm của mẹ chồng con.
Anh Hàn Quân với con ở bên nhau chưa có lúc nào yên tâm cả, không phải lo lắng cho tình hình cơ thể của con, thì là lo lảng con tự hại mình.
Mẹ chồng mắng con là phế vật cũng không phải không có lí do”
Bác Danh đáp: “Hàn Quân là cháu ruột của bà, nó đem trái tim đặt ở chỗ con, cùng con chịu đựng đau đớn của bệnh tật.
Bà thấy nó ngày một gầy guộc, thật ra trong lòng đau như dao cắt.
Nhưng mà, Trang Linh con cũng đừng tự trách mình, bởi vì trong tim Hàn Quân, con là ngọn hải đăng, là bến cảng an toàn của nó.
Con cho Hàn Quân tình yêu mà dùng cả đời cũng không thể đổi lấy được, cũng là may mắn lớn nhất của Hàn Quân”
‘Vẻ mặt Trang Linh tội nghiệp như chú nai con: “Vậy con phải làm sao?”
Bác Danh đáp: “cách của bà, chưa chắc đã có hiệu quả”
“Bà cứ nói đi ạ” Trang Linh lắc nhẹ cánh tay Bác Danh.
“Con người bà ích kỉ, vẫn luôn nghĩ rằng đời người ngắn ngủi, không để để bản thân chịu uất ức.
Thế nên không biết khiến bản thân muộn phiền.
Hơn nữa còn chủ động trốn tránh những thứ khiến bà muộn phiền.
Bà kiến nghị con nên tránh xa Dư Thiên An, không.
phải nói khoảng cách tạo ra vẻ đẹp sao? Con không nhất thiết phải theo lễ nghĩa phong kiến cố gắng xu nịnh lấy lòng mẹ chồng con.
Nó tuy là mẹ chồng con, nhưng không thể vì cái quan hệ này mà dung túng cho nó cứ bắt nạt con.
Con không chịu được thì tránh đi”